Chương 162
162.
Dù thế giới có cố gắng xóa bỏ và che giấu dấu vết của Kwak đến đâu, những người ủng hộ còn lại của ông vẫn sử dụng sự nổi tiếng mà Ryu Yeonbi có được khi còn sống. Các từ khóa liên quan, liên kết, chữ cái đầu, đủ loại tin đồn không rõ nguồn gốc. Thậm chí có một truyền thuyết đô thị rằng không phải Ryu Yeonbi đã chết, mà là em trai cô, và Ryu Yeonbi đang cải trang sống như em trai mình.
Trong thời gian ngắn ngủi lần theo dấu chân Ryu Yeonbi, cậu ta phát hiện ra rằng cuộc đời của Ryu Yeonwoo, bị bỏ lại một mình trên thế giới, thực sự là một mớ hỗn độn. Các bài báo, chuyên mục, đủ loại bài xã luận và tuyên bố giống như tự phản ánh đã nhắc đến tội lỗi của Ryu Yeonbi sau khi cô qua đời và ca ngợi các biện pháp cực đoan của chính phủ.
Thông tin cá nhân và đời tư của Ryu Yeonwoo bị phơi bày không chút do dự, và cô ta bị lạm dụng bởi vô số cư dân mạng. Quấy rối tình dục và đe dọa hãm hiếp, giết người là nội dung chính, nhưng một bài báo địa phương đã thu hút sự chú ý của cậu ta.
Tiêu đề rất giật gân: “Nam sinh 18 tuổi A bị bạn học cưỡng hiếp tập thể… Nghi vấn do trả thù vụ bê bối ngôi sao.”
Um Seongwon nhấp chuột như bị ma ám. Các bài viết liên quan liên tục hiện lên. Mặc dù tiêu đề và hoàn cảnh có thay đổi đôi chút, Um Seongwon nhận ra rằng nạn nhân của vụ việc này chính là Ryu Yeonwoo. Tất cả các yếu tố, bao gồm khu vực, tuổi tác, và hành động trả thù do scandal của người nổi tiếng, đều khớp với người đó.
Cậu ta hiểu vì sao Kang Inwoo nói cậu ta là “công cụ thành công” của Shin Haebeom.
“….”
Um Seongwon dùng cả hai tay xoa mặt, đôi má dày của cậu ta bị đẩy phình lên. Kang Inwoo cố gắng không bật cười.
“Thật tình, tôi không hiểu mình đang làm gì nữa.”
“…Ừ.”
“Anh đang cười đấy à?”
Xem ra cậu ta kiểm soát biểu cảm kém thật. Kang Inwoo lảng mắt. Tiếng Um Seongwon than thở.
“Càng tìm hiểu càng thấy nực cười. Chuyện này người thường làm nổi chắc?”
“Cậu đang hỏi những câu hỏi mang tính chủ quan.”
Anh gián tiếp nói rằng đó là một câu hỏi không phù hợp với một phóng viên. Một cách gọi khác của ý kiến chủ quan chính là cảm xúc.
“Cậu phải mạnh mẽ lên. Trưởng phòng không thích những người dễ bị cảm xúc chi phối.”
Um Seongwon trả lời.
“Tôi chỉ muốn tiếp cận Shin Haebeom.”
“Việc gì cũng có thứ tự.”
“Tôi chưa bao giờ cố tình lừa dối ai trong khi làm phóng sự.”
“Hồ sơ không thể tồn tại mãi mãi.”
Môi Um Seongwon khép chặt lại. Kang Inwoo tiếp tục.
“Tất cả là vì chúng ta yếu đuối.”
“Hả?”
“Có một thống kê rằng địa vị xã hội của một người càng cao, thì tính cách của họ càng tốt. Địa vị xã hội càng cao, họ càng rộng lượng và tính cách càng hào phóng. Họ biết cách bỏ qua những sai lầm nhỏ của người khác một cách suôn sẻ. Họ cũng có ranh giới rõ ràng giữa thiện và ác. Tại sao? Bởi vì họ có thể chuyển giao những thứ khiến họ cảm thấy tội lỗi cho người khác.”
“…”
“Họ có thể bảo vệ nó. Trái tim của chính họ.”
Tiếng thở dài của Kang Inwoo có mùi thuốc lá.
“Cậu nghĩ tôi thoải mái sao? Không ai muốn cố tình đào bới chuyện bẩn thỉu của người khác. Nhưng chúng ta có nghĩa vụ, phải không?”
“Nghĩa vụ đó chính xác là gì?”
“Phơi bày sự thật. Đó không phải là công việc của một phóng viên sao?”
Um Seongwon đóng laptop lại. Cậu ta bỏ nó vào chiếc ba lô thường ngày. Cậu ta nhét con chuột không dây vào túi trước của ba lô. Khi Um Seongwon thò tay vào túi và lấy ra, các ngón tay cậu cầm một chiếc đĩa cứng di động có kích thước bằng ngón tay cái của một người đàn ông trưởng thành.
Um Seongwon đưa nó cho Kang Inwoo.
“Cái gì đây?”
“Đó là tất cả những gì tôi tìm hiểu được về Choi Geumho.”
“Cậu không tự đến gặp ông ta à?”
“Đại uý nói đúng. Những người có địa vị cao thường chuyển giao công việc bẩn thỉu cho người khác để bảo vệ chính mình. Và những tên khốn muốn người khác làm bẩn tay mà không tự mình làm, sẽ quay lưng lại ngay khi người đó hoàn thành yêu cầu của họ.”
Kang Inwoo hắng giọng.
“Ý cậu là cậu sẽ rửa tay gác kiếm sao?”
“Không có gì để rửa tay cả. Từ đầu tôi đã không có lựa chọn. Tôi đã làm hết sức mình. Tôi sẽ biết ơn nếu anh công nhận điều đó, nhưng nếu không, tôi cũng không thể làm gì được.”
Um Seongwon cắn môi rồi thả ra. Cậu ta tháo kính ra và dùng ngón cái và ngón trỏ ấn vào sống mũi. Cậu ta giữ nguyên tư thế đó trong một khoảng thời gian dài. Kang Inwoo thấy cằm béo của Um Seongwon run rẩy. Cuối cùng, Um Seongwon đeo kính lại.
“Nếu anh muốn tôi điều tra thêm, tôi sẽ làm một màn trình diễn, nhưng sẽ không có kết quả đâu.”
“Tôi sẽ chuyển lời.”
“Về Jeong Ryujin… Xin hãy cho tôi thêm chút thời gian để suy nghĩ.”
“Cậu chưa quyết định à?”
“Chỉ một chút thôi.”
Um Seongwon nói.
“Tôi chỉ muốn suy nghĩ thêm một chút.”
“Cậu phóng viên.”
Kang Inwoo đặt hai tay chắp lại lên bàn. Khi anh nghiêng người về phía trước, Um Seongwon hít một hơi.
“Trưởng phòng là một người có văn hóa và kiên nhẫn. Nhưng tôi là người làm việc thực địa. Những người làm việc với tính mạng trên tuyến đầu không thích sự do dự. Bởi vì tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp người ta chết trong lúc do dự. Và chuyện này, vụ Jeong Ryujin, là việc giữa tôi và anh, phóng viên à, không phải của Trưởng phòng.”
Lúc này, Um Seongwon đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu ta thậm chí không thể lấy chiếc khăn tay thường ngày ra. Kang Inwoo nhìn thẳng vào ánh mắt của Um Seongwon. Để khuất phục đối phương, điều quan trọng là phải bình tĩnh nhưng tàn nhẫn, thận trọng nhưng tự tin.