Chương 93
Về sau tôi mới biết, nơi Lee Jae Hee gọi tôi tới là một khách sạn ở Daejeon. Để tránh Bùng Phát Quái Vật, khách sạn xây thấp bốn tầng, đổi lại sở hữu khuôn viên cực kỳ rộng rãi.
Đây thật sự là Daejeon á?
Ngoài cửa sổ, trời đã tối sẫm. Vì xung quanh chẳng có bao nhiêu đèn đường nên cảnh vật bên ngoài đen kịt, chẳng tạo được cảm giác là mình đã tới tận Daejeon.
Dùng một kỹ năng thôi mà từ Seoul phi thẳng tới Daejeon…
Tò mò, tôi liếc xuống chiếc nhẫn Servant trên ngón giữa. Dù lúc nào cũng chê bai là cái nhẫn cùi bắp, nhưng để có được một món trang bị hạng tối thượng như thế này vốn chẳng dễ. Giữa “hạng cao cấp” và “tối thượng” chỉ hơn kém một chữ, nhưng năng lực lại chênh lệch cực kỳ rõ rệt.
Vậy nên, với kỹ năng triệu hồi phụ thêm đó, tôi mới có thể bay một mạch đến tận đây. Nếu là lúc khác thì chắc tôi đã thấy phấn khích lắm, tiếc là hiện tại thì…
Vừa trải qua đủ thứ chuyện quái đản, tâm trí tôi chẳng còn dư dả để háo hức vì một nơi mới.
Tôi quay lưng lại với ô cửa tối om, chẳng còn lưu luyến gì, thì bắt gặp Lee Jae Hee vừa mới tắm xong, mặc đồ thoải mái, ngồi trên sofa nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng lặng lẽ nhìn lại hắn. Trong đôi mắt đen ấy, tôi thoáng thấy vệt buồn ngủ lướt qua. Thế là tôi từ tốn cất lời.
“Cậu mệt à?”
“Ừ. Có nhiều thứ phải lo mà.”
“……Muốn tôi dùng kỹ năng không?”
Tôi cũng mệt chẳng kém gì. Cả buổi sáng ngồi dán mắt vào mạng, nhức đầu với mấy bài báo tuyên bố lập trường mà tôi còn chưa từng phát ngôn. Lại thêm căng thẳng khi nghĩ đến việc phải vào hầm ngục. Đến lúc vào rồi thì gần như lăn lộn khắp nơi mới clear xong.
Chưa kể, tôi còn suýt mất mạng nữa. Cứ nghĩ lại khoảnh khắc đó, mồ hôi lạnh lại túa ra sau lưng, cả người run bắn.
Thấy cơ thể cũng tạm ổn, phần nhờ Baek Tae Ra chữa trị, tôi mới ngỏ ý hỏi vậy. Nhưng Lee Jae Hee, người cứ nhìn chằm chằm vào tôi từ nãy, lại bất ngờ từ chối đề nghị đó.
“Không sao. Tôi ổn.”
“……Thật ổn chứ?”
“Ừ. Tôi đã tìm ra cách dễ ngủ hơn rồi.”
“Cậu… đi lấy thuốc à?”
Nghe hỏi có lấy thuốc không, hắn chỉ cười.
Lee Jae Hee bị mất ngủ là do tâm lý, lại còn là hunter – thuốc dành cho người bình thường chẳng mấy khi có tác dụng với bọn tôi. Loại thuốc ngủ nhẹ thì khỏi bàn, đến cả thuốc mạnh cũng không ăn thua. Đó cũng là lý do hắn tìm đến tôi và ép buộc cái hợp đồng quái quỷ này.
Có tôi, người có thể dễ dàng ru hắn ngủ bằng kỹ năng, thì hắn đâu cần phải đi xin thuốc. Thế nên, theo lý thì hắn nên chấp nhận đề nghị của tôi. Nhưng hắn lại bảo đã có cách dễ hơn, mà chẳng chịu giải thích, khiến tôi bực bội cau mày.
Cách gì chứ? Chẳng lẽ tự mình tháo gỡ được vấn đề tâm lý nên hết mất ngủ luôn rồi?
Có khi nào là do những lời tôi từng nói khiến hắn nhẹ lòng không? Biết đâu nhận ra mình không cần phải hồi quy nữa, nên hắn mới ngủ ngon lại được. Nếu vậy thì đúng là tin tốt.
Nhưng mà… nếu thế thì cần gì phải tiếp tục cái hợp đồng này thêm một năm nữa…
“Cậu thì sao, Yeon Seon Woo, cậu không mệt à?”
Câu hỏi bất ngờ khiến dòng suy nghĩ của tôi khựng lại. Giọng hắn nhỏ nhẹ lại ấm áp lạ thường, làm đầu tôi trống rỗng trong thoáng chốc.
Cái gì vậy trời, sao giọng hắn đột nhiên như thế?
“……Hả? À, có. Mệt chứ. Không mệt mới lạ đấy. Không hiểu sao các hunter khác có thể coi hầm ngục như bữa cơm hàng ngày được.”
Tôi cố giữ vẻ bình thản, bước đến ngồi lên mép chiếc giường to. Rồi vừa xoa cổ vừa tỏ ra mệt mỏi.
Cơ thể thì cũng tạm ổn thôi, nhưng thật sự tôi mệt. Đặc biệt là do cái kiểu hành xử đáng ngờ của Lee Jae Hee. Nghĩ tới cảnh chỉ có hai người trong phòng khách sạn, bỗng dưng cảm giác đó càng rõ rệt.
Mà mình với hắn ở chung một nhà còn lâu hơn cả bây giờ… Sao tự nhiên thấy lạ nhỉ…
“Đi hầm ngục vài lần nữa, lên level rồi, chắc sẽ khá hơn.”
“……Thế thì tốt.”
Nhưng mà… hắn làm sao thế nhỉ? Tự bao giờ lại trở nên dịu dàng, tử tế như thế?
Cảm giác không thoải mái chút nào khi thấy Lee Jae Hee khác lạ hẳn so với thường ngày, tôi vừa xoa bóp vai vừa liếc quanh căn phòng.
Phòng rộng quá mức cho một người ở. Mà lại chỉ có đúng một cái giường.
Sao mà có điềm xấu thế này…
“Vậy… tôi ngủ ở đâu?”
“Cậu ngủ luôn ở đó đi.”
…Ở đây á?
Nghe câu nói khó tin đó, tôi liếc quanh cái giường mình đang ngồi rồi ngẩng đầu lên. Lee Jae Hee từ lúc nào đã đứng dậy khỏi sofa, chậm rãi tiến lại gần tôi.
Cái thằng này, sao cứ tiến sát lại gần vậy?
“Vậy cậu ngủ ở đâu?”
“Ở đây chứ đâu.”
Hắn dừng lại, khoảng cách gần đến mức đầu gối gần chạm vào tôi, trả lời thản nhiên như lẽ đương nhiên.
…Điên thật rồi.
“Sao cơ?”
“Giường chỉ có một cái thôi mà.”
“Cậu giàu lắm mà. Thuê thêm phòng nữa đi…”
“Nhưng làm vậy không hiệu quả bằng cách này.”
“…Gì cơ?”
Nghe câu nói chẳng hiểu nổi, tôi ngước mắt nhìn hắn. Chắc mặt tôi lúc đó ngu ngơ lắm, nên hắn mới cười như thể vừa thấy chuyện gì thú vị lắm vậy.
Hắn bật cười, rồi ngồi xuống bên cạnh, sánh vai với tôi, nhẹ nhàng đến mức khiến tôi thoáng cứng người, không thốt ra nổi lời nào. Rồi hắn cất giọng bắt đầu nói.