Chương 92
92.
Hắn nhìn chằm chằm chỗ đó một lúc, rồi bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ lên vùng da trần lộ ra qua vết rách. Tôi biết hắn lo lắng, nhưng không ngờ lại trực tiếp đụng vào như vậy, khiến tôi giật bắn người, bật dậy như bị ai đánh úp.
“Ư, nhột… nhột lắm đấy!”
“Cố chịu đi.”
“Chịu cái gì! Người phải dừng lại là Hunter Lee Jae Hee mới đúng…!”
Tôi vội vã túm lấy cổ tay hắn, ngăn không cho tay hắn chạm tiếp vào hông mình. Bàn tay tôi run lên, không tài nào dừng lại được.
Nhưng mà… đúng như thường lệ, sức lực của tôi hoàn toàn không đủ để thắng nổi cái thằng lực lưỡng này. Dù chỉ giữ chặt được cổ tay hắn, tôi vẫn phải cau mày, bực bội nhìn hắn. Hắn thì lại nhếch mắt cười như không, nhìn tôi với vẻ hiền lành giả tạo.
Đúng là cáo già.
“Gọi thoải mái đi mà.”
“……Chẳng phải trước đó cấm tôi xưng hô thoải mái à?”
“Cậu để bụng lâu ghê. Vậy làm cậu buồn hả?”
“Không hề nhé?! Tôi đâu có ý đó!”
“Đừng quá đáng thế chứ. Khi đó chúng ta có là gì của nhau đâu.”
Tôi nói không phải thế mà! Với lại, sao cái gã này cứ nói mấy câu nghe kỳ cục thế nhỉ!
“Bây giờ cũng chẳng là gì của nhau cả?!”
“Sao lại không. Chúng ta là những người chia sẻ bí mật lớn nhất của nhau mà. Tôi biết cậu là người từ thế giới khác. Cậu biết tôi là kẻ hồi quy.”
“……”
“Phải nói thêm thì, chính vì vậy tôi mới không thích bị nói trống không. Tôi sống lâu hơn vẻ ngoài đấy.”
Nếu giả sử hắn đã hồi quy 100 lần, mỗi lần chỉ sống thêm một năm thôi thì cũng đã hơn trăm tuổi rồi.
Hiểu rõ ý nghĩa trong lời Lee Jae Hee nói, tôi im lặng ngước nhìn vào đôi mắt đen của hắn. Dù sự trống rỗng thường trực trong đó đã tan biến, nhưng nét mệt mỏi đặc trưng của kẻ đã trải qua thời gian dài đằng đẵng vẫn còn đó.
“……Lee Jae Hee.”
“Vâng, Yeon Seon Woo.”
“Hiểu rồi, vậy nên tránh ra đi.”
“Ồ, không bị lay động nhỉ?”
“……Ừ, may là không lay động.”
Hắn chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối rồi ngả người ra sau. Tầm mắt bất ngờ sáng bừng khiến tôi nheo mày, chậm rãi ngồi dậy. Đang định gỡ chân mình ra khỏi tình trạng vướng víu thì một bàn tay to lớn bất ngờ nắm lấy bắp chân, ngăn cản tôi.
Tôi trợn mắt nhìn hắn, nhưng hắn lại nhìn tôi bằng gương mặt lạnh băng, sắc mặt thay đổi nhanh đến mức người ngoài nhìn vào cũng phải bối rối.
“Từ giờ đừng tự tiện hành động nữa. Đừng để bị thương. Cậu là supporter độc quyền quý giá của tôi mà.”
“……”
“Không trả lời à?”
“Ha, tôi tức đến mức không nói nổi luôn đây. Bắt cóc người ta, rồi ép buộc ký cái hợp đồng supporter độc quyền, giờ còn ra vẻ quan trọng? Đừng có giả vờ lo lắng nữa.”
Nhắc lại sự vô lễ trong lần đầu gặp mặt, Lee Jae Hee chỉ khẽ mỉm cười, không một lời thanh minh. Tôi nói để chọc tức hắn, nhưng hắn lại cười như thể đang hoài niệm lại chuyện cũ.
“Phải đấy. Nếu biết sau này thế này, tôi đã mang theo cả bó hoa hồng to đùng đến gặp cậu rồi.”
“……Vậy thì càng ghét hơn.”
Hắn lại khẽ cười, nụ cười nhạt nhưng khiến người ta không thể rời mắt. Nhìn khuôn mặt đó, tôi bỗng tưởng tượng ra cảnh hắn ôm bó hoa hồng lớn,và lạ thay… hình ảnh đó lại hợp với hắn một cách đáng sợ.
Nhưng sao lại đưa cho tôi? Tự giữ lấy đi. Hay mang tặng người yêu ấy.
Không biết suy nghĩ đó có lộ rõ ra mặt không mà hắn cười hỏi:
“Cậu ghét hoa à?”
“Thích chứ. Thích nên tôi thường tặng hoa cho người yêu cũ.”
Tôi cố ý nói vậy để giữ khoảng cách với hắn – như một lời gián tiếp khẳng định Lee Jae Hee không nằm trong phạm vi tình cảm của tôi.
Vừa nói, tôi vừa nắm lấy tay hắn – cánh tay vẫn còn đặt trên bắp chân tôi. Nhưng đúng lúc ấy, bàn tay đó siết lại, một cơn đau nhói chạy dọc bắp chân khiến tôi khẽ rên. Hắn mới từ từ buông ra.
“Xem ra… cậu từng yêu nhiều người rồi nhỉ.”
“Cậu nghĩ tôi bao nhiêu tuổi mà chưa từng yêu ai chứ. Dù vậy cũng chẳng thể so được với Lee Jae Hee đâu. Tôi nghe nói cậu thay người yêu như thay áo mỗi tháng cơ mà? Nổi tiếng là đào hoa lắm, đúng không?”
“……Ai nói thế?”
Sợ lại bị hắn túm vào chỗ nào nữa, tôi lập tức dịch sát ra mép sofa. Câu nói vừa dứt, Lee Jae Hee hơi giật mình, rồi ngay sau đó nở nụ cười tươi, hỏi ngược lại.
Bộ hắn tưởng hỏi kiểu nhẹ nhàng vậy thì tôi sẽ trả lời thật chắc? Nhìn cái khí thế kiểu biết ai nói là giết người ta ngay ấy mà.
“Thì… nghe đồn thôi. Chuyện tình trường của Lee Jae Hee nổi tiếng lắm mà.”
“……”
“Sao lại nhìn tôi kiểu đó?”
“Không chừng cậu là fan cũ của tôi thật cũng nên?”
Không biết hắn tính xài lại cái lý do đó đến bao giờ nữa. Dù vậy, trong tình cảnh này mà còn nói mấy câu đó, tôi cũng thấy buồn cười nên đành chiều theo.
“Nếu vậy thì ký tặng cho tôi đi?”
“Muốn ký thẳng lên da không? Có người từng đòi thế đấy.”
“Điên à… thật luôn hả?”
“Thế giới này lắm người kỳ lạ mà.”
Thật á? Tôi trố mắt nhìn hắn, không tin nổi, còn hắn thì nhún vai cười cợt, lải nhải thêm:
“Nếu cần thì cởi ra đi, tôi ký cho to luôn.”
“……Cái trò đùa này bao giờ cậu mới dừng? Tôi vừa ra khỏi hầm ngục, mệt lắm rồi đó.”
“Chơi vui rồi, dừng ở đây thôi.”
Lee Jae Hee mỉm cười, lùi lại tựa người vào sofa. Hắn ngả đầu lên phần tựa lưng, nhắm mắt lại như thể thật sự mệt mỏi, rồi hạ thấp giọng, chất giọng chậm rãi như thường lệ, xen lẫn cảnh cáo:
“Nói trước, lỡ cái thằng đó có quay lại nhờ vả, thì cậu cũng đừng có nhận lời.”
“……Gì cơ?”
“Lần này tôi nói nghiêm túc đấy. Đừng có coi nhẹ.”
“……”
Không biết phải đáp sao, tôi chỉ lặng im. Lee Jae Hee cũng không nói thêm gì nữa, thành ra tôi chẳng thể hỏi nổi câu nào. Không hỏi được đây là đâu, hay vì sao lại bị gọi tới.
Cái quan trọng nhất vẫn chưa hỏi mà tôi đã dựa lưng vào sofa, buông thả thân thể mệt mỏi. Không muốn thừa nhận nhưng có hắn ở cạnh, tôi mới thấy lòng dịu lại, sự căng thẳng mới dần buông ra.
…