Chương 91
Tập 13. Gấu bông cưng
91.
Dù đã trải qua không biết bao nhiêu lần bị kéo đi bởi kỹ năng triệu hồi, nhưng cái cảm giác hụt xuống bất ngờ thế này tôi vẫn không tài nào quen nổi. Việc duy nhất tôi có thể làm là cầu mong được rớt xuống cái ghế sofa như lần trước cho đỡ đau. Ít nhất cũng phải là một chỗ êm êm chút chứ.
Nhớ lại lần rớt thẳng xuống sàn, đập mông đau điếng, tôi vội nhắm tịt mắt lại. May thay, lần này nơi tiếp đất không quá cứng, cũng chẳng hẳn là mềm mại gì cho cam.
Chỉ là… mát mắt hơn chút thôi. Bởi vì ngay khi tôi mở mắt ra, một gương mặt đẹp trai đến mức vô lý hiện ngay trước mặt.
Như thể bàn tay của một nghệ nhân 3D tạo hình hoàn hảo từng đường nét, vẻ đẹp đó khiến tôi ngẩn người mất một lúc. Nhưng cũng vì ngày nào tôi cũng phải giáp mặt, nên đã thành miễn dịch, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chỉ có điều, cái khoảng cách giữa hai chúng tôi lúc này lại khiến tôi bối rối hơn cả.
“À, Hunter Lee Jae Hee?”
“Ừ.”
“Ờ… ơơ, uaaa ác!”
“Hôm nay cậu hét nhiều thật đấy.”
“Đ-đợi chút! Cái… cái tư thế của chúng ta có hơi kỳ quặc thì phải?!”
Có phải vấn đề nằm ở chỗ tôi hét to quá đâu? Cái tư thế kỳ cục mà chúng tôi đang trong đó mới là chuyện không ổn!
Chỗ tôi rơi xuống chính là ngay trên đùi của hắn. Mà lại còn ngồi đối mặt, đúng lúc hắn đang ngồi trên sofa, nên cứ như thể tôi đang ngồi trong lòng hắn vậy.
“Xuống khỏi đấy rồi nói chuyện tiếp.”
Tôi cố tỏ ra cứng rắn để che đi sự ngượng ngùng, giọng gắt gỏng. Nói xong thì luống cuống định tụt khỏi đùi hắn, nhưng cánh tay vòng ngang eo giữ chặt lấy hông tôi, không cho tôi thoát.
“Nhưng tôi muốn nghe cậu nói trước.”
“Nói… nói cái gì cơ! Với lại, sao nhất thiết phải giữ tôi trong tư thế này để nói chuyện…!”
“Cái thằng khốn đó là ai?”
“……Hả?”
“Cái thằng dám lảm nhảm mấy lời kiểu có cương nổi hay không với người yêu quý giá của người ta, nó là ai?”
“……”
Tôi nghẹn họng. Không phải vì câu hỏi bất ngờ làm tôi hoang mang, mà là… chỗ để phản bác thì quá nhiều.
Đầu tiên, tôi không hiểu hắn biết chuyện đó từ lúc nào. Kế tiếp, chẳng hiểu sao hắn lại quan tâm chuyện đó làm gì. Và quan trọng nhất… ai là người yêu quý giá của ai cơ?
“Quý giá… có khi là người yêu giả thì đúng hơn?”
“Đã nói rồi, cậu có cái tật trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác. Tôi ghét kiểu nói lòng vòng kéo dài chuyện như thế. Hay là cậu muốn giữ tư thế này lâu hơn nên mới vậy?”
Khốn kiếp…!
Thở sâu. Lại thêm một lần tôi phải khắc ghi chữ nhẫn vào tâm trí, không biết đã là lần thứ mấy. Đơn giản vì tôi chưa đủ sức để giết hắn.
Thôi thì thà nói toạc ra cho xong chuyện, thoát khỏi cái tư thế kỳ quặc này còn hơn. Dù sao thì… cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
“Là hunter Goo Jung Ho, người cùng vào hầm ngục với tôi. Nhưng tôi cũng không rõ anh ta là ai. Chỉ đoán chắc là khách quen của phòng khám Yeon Seon Woo ở thế giới này thôi, vì cứ gọi tôi là bác sĩ.”
“Hừm, Yeon Seon Woo của thế giới này…”
“Cậu ta đúng là số khổ. Ai mà ngờ có ngày lại gặp phải khách tới phòng khám nhờ ‘dựng’ giúp mình lên chứ. Ừm, đúng là thằng điên.”
Lại thêm một lần rùng mình, tôi khẽ rít lên, khiến lông mày Lee Jae Hee hơi nhướn lên. Nhưng rồi hắn nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thản thường ngày, tiếp tục cất giọng châm chọc.
“Có vẻ Yeon Seon Woo này hiểu được thằng đó nói gì nhỉ?”
Với thái độ ngang ngạnh như thế, trừ khi tôi giải thích rõ ràng thì hắn chẳng đời nào chịu thả tôi xuống khỏi đùi. Mà tôi thì đã cảm thấy mình như người thua trận, đành đầu hàng, ngoan ngoãn trả lời.
“Lần trước tôi nói rồi còn gì. Hễ tôi cảm nhận được một cảm giác hay cảm xúc nhất định nào đó, thì nó sẽ trở thành giá trị thiết lập cho kỹ năng trạng thái bất lợi của tôi. Tôi đoán thằng đó cũng nói vậy thôi. Ý là… à, chết tiệt. Tức là thằng đó muốn tôi trải nghiệm cái cảm giác mà nó muốn, để thiết lập làm giá trị cho kỹ năng, rồi sau đó dùng kỹ năng đó lên chính nó.”
“Vậy sao thằng đó lại biết về cơ chế thiết lập kỹ năng của cậu?”
Làm sao tôi biết được. Đến mặt mũi thằng đó tôi còn chẳng nhận ra. Tôi nhún vai nhẹ, ra vẻ bất lực.
“Có khi Yeon Seon Woo của thế giới này nói cho anh ta biết chăng?”
“Hở? Cậu bảo hắn tiết lộ bí mật về kỹ năng cho người khác à? Thân thiết đến mức đó sao?”
“Ừm… kỹ năng là chuyện riêng tư, người ta không thân thì không chia sẻ, đúng không? Nếu vậy thì chắc là thân thiết đấy. Trừ khi… lỡ miệng nói ra thôi.”
“Có thể là đang hẹn hò?”
“……Hả?”
Tôi với thằng điên đó? À không, không phải tôi, là Yeon Seon Woo của thế giới này cơ.
Nhưng mà… Yeon Seon Woo đó hẹn hò với cái thằng biến thái kia á? Nếu đúng thế, để giải quyết chuyện của đối phương, cậu ta mới tiết lộ về kỹ năng, thì mọi chuyện cũng dễ hiểu. Dù sao thế giới này vốn cũng cởi mở với chuyện tình cảm giữa nam giới.
Mà khoan đã… thế còn tôi?
“Ờ, vậy thì chẳng phải tôi cũng đang… hẹn hò với thằng điên đó…?”
“Bình tĩnh đi, Yeon Seon Woo. Đó không phải cậu, mà là cái Yeon Seon Woo của thế giới này cơ mà. Đã tự vạch ranh giới rõ ràng rồi thì cứ thế mà theo. Đừng có mập mờ kiểu đó.”
Giọng Lee Jae Hee lạnh hẳn đi, cắt ngang lời tôi một cách dứt khoát. Thái độ đó, cái cách nói đó, khác hẳn thường ngày, mang theo chút gì đó như… ghen tuông, khiến tôi ngẩn người.
Gương mặt hắn vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng biểu cảm kia lại xa lạ đến mức tôi nhìn chằm chằm mà không rời mắt nổi.
Có khi nào hắn nhập vai người yêu giả quá sâu rồi không? Cảm giác như nhập tâm quá đà ấy.
Đang luống cuống chẳng biết nói gì, Lee Jae Hee khẽ nghiêng đầu, nhếch môi cười rạng rỡ.
“Hoặc là do đi hầm ngục cùng nhau, sinh ra chút cảm tình?”
“Điên à? Thằng biến thái đó?”
Tôi lập tức nhăn mặt, phun ra câu đó với vẻ mặt chán ghét. Cuối cùng, hắn cũng bật cười khẽ, quay lại là Lee Jae Hee quen thuộc mà tôi biết. Áp lực từ bàn tay siết chặt ngang hông tôi cũng nới lỏng đôi chút, khiến tôi giãn mặt ra được.
Nhưng rồi, Lee Jae Hee lại buông ra một câu nghe mà gai người:
“Vậy tức là dù thằng đó có gặp chuyện gì, cậu cũng chẳng quan tâm.”
Sao hắn cứ nói kiểu gây bất an thế nhỉ? Cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra với thằng đó mà tôi không cần bận tâm vậy.
Tôi nheo mắt, nhìn hắn đầy ngờ vực. Lee Jae Hee lại cười khẽ như đang bảo “cậu nghi ngờ thì cũng chẳng biết thêm được gì đâu.”
Tôi bị hoang tưởng à? ……Nhưng mà chắc là đúng thật rồi.
“Xong hết chuyện rồi thì thả tôi ra đi.”
“Chưa đâu.”
“Đừng có vớ vẩn… áaaa!”
Bất ngờ bị ngả người về phía sau, tôi giật mình nhắm nghiền mắt, tay bám chặt lấy vai Lee Jae Hee. May mà cả hai đổ xuống ngay trên sofa nên cũng không bị đau hay gì cả.
Chỉ có điều… cái tư thế này là sao nữa đây?
“……Lee Jae Hee hunter?”
“Gọi thoải mái đi. Dù sao trong bụng cậu cũng đang gọi tôi là thằng này thằng kia mà.”
“……”
Bình thường nghe câu đó chắc tôi đã chột dạ, nhưng giờ thì chẳng còn tâm trí đâu mà giật mình.
Sao cái thằng này nó cứ phải nói chuyện trong mấy cái tư thế xấu hổ thế này cơ chứ!
Cái thân trên rộng lớn của hắn phủ hẳn lên người tôi đang nằm bên dưới. Vai hắn rộng đến nỗi chắn hết ánh đèn trần, làm cả tầm mắt tôi tối sầm lại.
Tôi không thể nào dứt mắt khỏi Lee Jae Hee được. Gương mặt không biểu cảm như mọi khi, vậy mà lại toát ra một vẻ rợn người. Tôi không chịu nổi nữa, phải quay đầu tránh ánh mắt hắn, nhìn về phía bàn tay tôi đang đặt bên má.
Rồi theo bản năng, tôi hạ mắt xuống thấp. Giữa những cặp chân đang vướng víu lấy nhau, hai cơ thể áp sát một cách khó xử. Lập tức, hơi nóng bốc thẳng lên mặt.
“Cái… cái tư thế này…!”
“Nghe bảo cậu bị thương.”
Ngay lúc tôi đang định gắt lên để che đi sự xấu hổ thì lại bị hắn làm cho nghẹn họng với một câu nói chẳng đoán trước.
Baek Tae Ra mách lẻo nhanh vậy sao? …Mà khoan, người bị thương là tôi, sao cảm giác như Lee Jae Hee mới là người đang nổi giận?
Áp lực từ hắn khiến không khí trở nên nặng nề. Thậm chí nó còn giống như là hắn đang lo lắng cho tôi. Tôi vội cười trừ, cố gắng nhẹ nhàng đáp lại để xoa dịu tình hình.
“Có bị chút, nhưng giờ ổn rồi.”
“Nhưng lúc bị chắc là đau lắm đúng không?”
“……”
Đau thôi á? Tôi cứ tưởng mình sắp chết cơ.
Định trút giận vào cái thói hành động tùy tiện của hắn, nhưng tôi chỉ nuốt ngược cơn giận vào lòng. Vừa nghĩ lại cảnh đó, nỗi đau dường như ùa về khiến tôi khẽ run lên.
Thấy vậy, Lee Jae Hee chăm chú nhìn phần eo phải của tôi, nơi Baek Tae Ra đã chữa lành vết thương. Dù vết chém đã biến mất, nhưng bộ đồng phục rách toạc vẫn còn đó, chứng tích rõ ràng của trận chiến.