Chương 90
90.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trông Seon Woo cứ như kẻ vừa nhận ra mình vừa làm một chuyện ngớ ngẩn, cậu ta khẽ cười chua chát. Nhưng rồi ngay sau đó, gương mặt ấy nhăn nhó vì đau đớn.
Vào lúc ấy, trong đầu Tae Ra chỉ có đúng một câu hỏi:
Sao… tại sao cậu lại làm vậy?
Seon Woo bình thường luôn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Dù hắn nói gì, làm gì, cậu ta cũng chỉ cau mày hoặc tỏ ra e dè. Chỉ cần hắn cao giọng một chút, cậu ta lập tức hoảng sợ.
Vậy mà, Seon Woo – người vẫn ngẩn ngơ trước nhan sắc hắn nhưng chưa bao giờ cư xử quá mức hay có ánh mắt chất chứa cảm xúc giống những kẻ khác lại dám liều mạng cứu hắn.
Dù hắn cứ nghĩ rằng Seon Woo không thích mình, nhưng hóa ra người âm thầm nuôi dưỡng thiện cảm lại chính là hắn.
Vậy mà, cậu ấy lại làm vậy vì mình sao…
Yeon Seon Woo, người vừa cười ngốc nghếch với gương mặt ngơ ngác, nói rằng cậu không ghét hắn, nên cơ thể mới tự lao ra che chắn như thế. Nhưng với Baek Tae Ra, cảm xúc khi nhìn thấy nụ cười ấy lại chẳng thể nào gói gọn bằng một từ đơn giản.
Đúng lúc đang lơ đễnh nhớ lại đoạn hội thoại ngắn ngủi với Seon Woo, tiếng nói từ điện thoại Lee Jae Hee vang lên kéo Tae Ra trở lại hiện thực.
*Tae Ra, sao cậu không giống thường ngày vậy? Nói cho rõ đi. Có chuyện gì xảy ra hả?
“……Xin lỗi, hyung. Là do tôi. Tại tôi lơ là nên Seon Woo hyung đã liều mình chắn đòn cho tôi. Vì thế mà anh ấy bị thương suýt chết. Tôi xin lỗi. Tôi không giữ được lời hứa……”
*……
Trong khoảnh khắc, tưởng như cuộc gọi bị ngắt. Nhưng Tae Ra chắc chắn đường dây vẫn thông. Vì sự im lặng ấy rõ ràng đang truyền thẳng cảm xúc phẫn nộ của Jae Hee tới hắn.
Không phải sự trầm tư, mà là nín nhịn cơn giận. Khoảng lặng ngắn ngủi ấy còn nặng nề hơn cả trăm lời quở trách, khiến vai Tae Ra trĩu xuống như gánh nặng.
Một lúc sau, đúng như dự đoán, Jae Hee không ngắt máy mà tiếp tục lên tiếng.
*Đưa máy cho Yeon Seon Woo.
“Vâng, đợi chút. Anh ấy ở ngay cạnh tôi…… Hở, cái quái gì kia?”
*……Tae Ra?
“Thằng chó đó sao lại đang đứng cạnh hyung vậy trời?”
Tae Ra hạ điện thoại, cau có nhìn về phía Seon Woo và Goo Jung Ho đang tách riêng. Cái bộ dạng thằng khốn ấy bám sát Seon Woo khiến sự khó chịu dâng trào.
Mẹ kiếp, thằng khốn.
Buột miệng lầm bầm chửi rủa, Tae Ra siết chặt nắm đấm, định bước tới thì bị Chorok ngăn lại, tay đặt nhẹ lên vai hắn.
Việc Chorok – kẻ từ đầu đã tỏ ra thân thiết với Seon Woo ngăn mình lại khiến Tae Ra khó chịu hẳn, bật ra giọng cộc cằn:
“Gì đấy?”
“Nghe đã.”
“….”
Chorok nói rồi hất nhẹ cằm về phía hai người kia. Bực thì bực, nhưng Tae Ra cũng kiềm chế, lặng lẽ quan sát.
Chẳng mất bao lâu, hắn hiểu vì sao Chorok lại cản mình. Bởi những lời từ miệng Goo Jung Ho tuôn ra chẳng khác nào mớ rác rưởi.
“Bác sĩ thật sự không nhớ tôi sao? Là tôi mà, Goo Jung Ho. Chính bác sĩ từng thi triển kỹ năng lên tôi mà! Giúp tôi ngủ, làm tôi vui, khiến tôi cười nữa……”
Điên thật rồi?
Lời lẽ ấy điên tới mức khiến Tae Ra nhíu mày, cảm giác như phải chứng kiến một thằng bệnh tâm thần. Và cuối cùng, thằng đó còn phun ra thứ bẩn thỉu nhất.
“Tôi… tôi không cương được, bác sĩ không nhớ sao?”
Đm…
Lời chửi bật ra qua kẽ răng Tae Ra. Thằng khốn đó từ đầu đến cuối, đang làm đúng cái điều mà Tae Ra ghét nhất trên đời.
Từ bé, Tae Ra đã bị dằn vặt bởi những ánh mắt bẩn thỉu chỉ vì mình mù lòa. Khuôn mặt đẹp đẽ ấy với hắn chẳng khác nào một lời nguyền. Những ánh nhìn trườn tới như có xúc giác, những lời xì xào bỡn cợt tưởng hắn không nghe được – tất cả chúng đè nặng lên trái tim nhỏ bé ngày ấy.
Khi đó, việc duy nhất Tae Ra làm được là khóc. Và mỗi lần như thế, những gì hắn nhận lại chỉ là thứ ngụy biện bọc đường:
“Vì cậu xinh quá thôi mà.”
Ngay từ đầu, Goo Jung Ho cứ liên tục liếc nhìn tôi với ánh mắt mong ngóng được nhận ra, ánh mắt ấy khiến hắn vô cùng khó chịu. Mọi hành động của hắn đều là kiểu mà Baek Tae Ra thấy ghê tởm đến rùng mình.
Vậy mà bây giờ hắn lại nói gì cơ?
Khi hắn nghiến răng, bước một bước lên phía trước, thì đúng lúc ấy…
“Bác sĩ làm được mà! Chính bác sĩ bảo sẽ chữa cho tôi còn gì!”
“Gì, tôi á?!”
“Bác sĩ từng nói chỉ cần trải qua một lần, bác sĩ sẽ biến cảm giác đó thành kỹ năng trạng thái bất lợi còn gì! Thế thì có thể chữa được cho tôi! Tôi sẽ giúp bác sĩ, tôi làm tốt lắm! Bác sĩ cứ chủ động trước đi…”
“UAAARGH!!”
Seon Woo gào lên, vừa đẩy Goo Jung Ho loạn xạ. Dù không hề bị xô đi, nhưng Seon Woo vẫn cật lực đẩy, dồn hết sức chống lại. Lúc đó, từ điện thoại trong tay Tae Ra, vang lên một giọng nói lạnh tanh – chính là Lee Jae Hee, tâm trạng hắn đã vặn vẹo đến cực điểm.
*Tôi không biết tại sao người yêu quý của tôi lại phải nghe cái thứ lời lẽ khốn nạn như vậy… Nhưng Chorok, đi hỏi cho tôi.
Lệnh vừa dứt, Chorok lập tức lao ra. Hắn không do dự, đấm thẳng vào mặt Goo Jung Ho, khiến hắn văng ngược ra sau. Mặt mày Goo Jung Ho đỏ gay lên vì phẫn nộ, nhìn chằm chằm Chorok đầy căm hận, vẫn chẳng hề hay biết sợi dây xích của mình nối với ai.
*Tôi sẽ hỏi trực tiếp Seon Woo.
Lời nói ấy kết thúc cũng là lúc Jae Hee ngắt cuộc gọi. Đồng thời, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Seon Woo, người vừa nhìn Chorok với ánh mắt biết ơn, cũng lập tức biến mất.
Người biến mất ngay trước mắt.
Kẻ duy nhất giật mình bàng hoàng là Goo Jung Ho.
“…Bác sĩ?”
Hắn bắt đầu liếc ngang liếc dọc, tìm kiếm Seon Woo đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Lặng lẽ, Tae Ra và Chorok cùng bước về phía hắn, ánh mắt lạnh tanh. Yeom Dong Mae, người đứng sau khoanh tay quan sát, chỉ khẽ lắc đầu, giọng điệu thản nhiên:
“Chậc chậc, tôi nói rồi mà. Tae Ra rất giỏi ngửi ra loại chó ghẻ. Biết thế này đã nói trước với Seon Woo rồi, không biết giờ cậu ấy bị lôi đi đâu rồi nữa.”
Tiếng Yeom Dong Mae lười biếng vang lên, xen giữa là âm thanh ai đó gào thét đau đớn vọng khắp sân trường tiểu học hoang vắng, giữa lúc ánh hoàng hôn dần tắt, bóng đêm buông xuống.