Chương 9
9.
Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành suôn sẻ, giờ là lúc bước vào cuộc thương lượng chính thức trên bàn đàm phán, nên tôi phải tỏ ra dễ chịu một chút. Nghĩ vậy, tôi cố gắng điều chỉnh khóe miệng đang run lên vì căng thẳng. Nhưng đúng lúc đó, Lee Jae Hee bất ngờ vươn tay lên không trung như chộp lấy thứ gì đó, rồi ném thẳng một chiếc lọ thủy tinh trong suốt vào lòng tôi.
Lấy ra từ kho đồ à?
Tôi luống cuống đón lấy, nhìn thấy chất lỏng trong suốt lấp lánh bên trong chiếc lọ lắc lư qua lại.
“Uống đi.”
Gì đây? Tự nhiên bảo tôi uống là sao? Tôi cầm chiếc lọ trên tay trái, lặng lẽ quan sát một lúc rồi đưa tay phải lên, phẩy nhẹ trong không khí.
[Kỹ năng Giám Định phát động. Bắt đầu đánh giá vật phẩm.]
Ngay khi kỹ năng kích hoạt, một cửa sổ thông tin trong suốt viền vàng hiện lên ngay trước tay tôi trông y hệt như trong game.
[Kết quả đánh giá.]
[Ma Dược Hồi Phục Toàn Bộ Mana Hạng Cao. Loại thuốc chế tác đắt tiền giúp hồi phục toàn bộ mana ngay lập tức. Chế tạo bởi: Yeom Dong Mae.]
Thuốc hồi mana hạng cao? Mà bắt tôi uống ngay bây giờ á? Với lượng mana ít ỏi của tôi, dùng món này thì phí lắm!
“Ơ… cậu đưa cái này cho tôi làm gì……”
“Cậu bảo cạn sạch mana còn gì. Đây là thuốc do guild tôi chế tạo, cứ uống đi, không có bỏ độc đâu.”
“……Vâng, cảm ơn.”
Không hiểu sao nghe xong lại càng thấy nghi ngờ. Tôi đâu có nghĩ đến vụ bỏ độc… chẳng lẽ thật sự có độc?
Tôi lật lọ qua lại đầy nghi hoặc, ngẩng đầu liếc trộm. Từ phía trước, ánh mắt Lee Jae Hee đang chằm chằm quan sát tôi xem có uống không, áp lực đến mức tôi cảm thấy nếu không uống chắc cũng phải giải thích lý do mất.
Thôi thì, tôi rút nút chai ra như rút nút bấc của chai rượu, đưa lên mũi ngửi thử.
Công nhận dùng ma dược hạng cao cho chuyện này thì hơi lãng phí thật, nhưng mà người ta đã đưa rồi, từ chối thì cũng kỳ. Thú thật, dù mana của tôi sau khi cạn có hồi lại chút ít, nhưng vẫn còn tê rần ở đầu ngón tay.
May mà thứ này không bốc mùi gì khó chịu. Thôi thì cứ uống vậy. Dù sao, Lee Jae Hee cũng đâu có lý do gì để giết tôi bây giờ. Nếu hắn muốn giết, hắn đã đập tôi chết tươi rồi chứ chẳng phiền phức mà tẩm độc làm gì.
Kề mũi sát vào miệng chai, tôi ngửi thấy mùi đào nhẹ nhàng. Hương quen thuộc khiến tôi yên tâm nhắm mắt, nốc cạn một hơi. Thể tích nhỏ nên uống hết trong một lần cũng chẳng khó khăn gì.
Ơ? Không có vị gì hết?
Tôi còn mong sẽ có chút vị giống nước ép đào nhưng hoá ra lại nhạt toẹt như nước lã. Này, chẳng lẽ cho tôi uống nước lọc?
……Không phải nước đấy chứ? Đang ngờ vực nhìn cái chai rỗng trên tay thì…
[Nhờ tác dụng của Ma Dược Hồi Phục Toàn Bộ Mana Hạng Cao, toàn bộ mana đã được hồi phục.]
Trong khoảnh khắc, tôi cảm nhận cơ thể như phát sáng nhẹ, rồi ánh sáng ấy tan biến. Nhưng cảm giác mana tràn đầy trở lại thì rõ ràng.
Dòng năng lượng lan khắp người, khiến từng ngón tay cũng ấm lên.
“Ồ……”
“Giờ thì, nói nốt chuyện còn lại đi?”
Đang mải cảm nhận sự hồi phục, giọng nói của Lee Jae Hee vang lên, khiến tôi lập tức ngẩng đầu. Chuyện còn lại thì chỉ có một.
Phần thưởng cho hôm nay và phần thưởng trong tương lai nếu tôi tiếp tục làm việc cho hắn.
Liệu hắn sẽ trả bao nhiêu đây? Dù sao cũng là Guild Master, chắc không keo kiệt đâu nhỉ.
Hoặc thay vì nhận tiền, được đăng một bài PR cũng chẳng tệ. Miễn sao làm khéo, kiểu như “Phòng khám nơi Hunter, Master của một guild nào đó, được ca tụng là anh hùng, thường xuyên lui tới” cỡ đó thì chắc Lee Jae Hee cũng chẳng phàn nàn gì đâu nhỉ?
Tôi chăm chăm nhìn vào miệng hắn, mong chờ xem phần thưởng lần này sẽ là gì. Rồi khóe môi vẽ thành một đường cong mềm mại khẽ nhếch lên và sau đó, một con số khổng lồ hiện ra…
“Yeon Seon Woo-ssi, tôi chính thức mời cậu gia nhập guild. Hãy vào Guild Củ Cải Non đi.”
“Ơ, không, tôi không thể nhận số tiền lớn như thế… Hả?”
Lời phản ứng đã chuẩn bị sẵn trong đầu tôi nghẹn lại trước đề nghị bất ngờ ấy.
Gì cơ? Gia nhập Guild Củ Cải Non á? Tôi á? Tại sao chứ?
“Nếu cậu trở thành supporter độc quyền của tôi, lương và chức vụ sẽ được xếp ngang với Hunter hạng A. Vì tính chất công việc nên giờ giấc sẽ linh hoạt nhưng nếu làm trên 9 tiếng thì có phụ cấp ngoài giờ. Khi đồng hành vào hầm ngục, còn có thêm tiền thưởng……”
“Khoan, khoan đã!”
Bị cuốn theo mớ điều khoản tuôn ra ào ào, tôi ngơ ngác há hốc miệng, vội giơ tay cắt ngang. Đầu óc tôi quay cuồng đến mức dù là tiếng Hàn, tôi cũng chẳng lọt được chữ nào vào tai.
“Supporter độc quyền á? Ý cậu là… muốn tôi gia nhập guild thật sao?”
“Đúng vậy.”
“……Tại sao?”
“Vì tôi cần cậu.”
……Cái quái gì vậy?
Hắn mở miệng ra là thả thính bất kể đối tượng nam hay nữ, nên tôi cũng bớt sốc hơn phần nào.
“Ý cậu là cần năng lực của tôi, đúng không?”
“Đúng.”
Lee Jae Hee làm mặt kiểu “sao phải hỏi mấy chuyện hiển nhiên vậy”. Thấy cái vẻ lười nhác và bực dọc ấy, tôi chỉ muốn quát lên bắt hắn nói cho đàng hoàng, nhưng đành nặn ra một nụ cười cầu hòa.
“Vậy thì, thay vì bắt tôi gia nhập guild, cậu cứ ghé phòng khám của tôi mỗi khi cần là được mà……”
“Cậu không thích guild của tôi sao?”
“…….”
Tôi không thể thẳng thừng đáp “phải” nên đành im lặng. Nhưng mà im lặng cũng giống như thừa nhận còn gì.
Lee Jae Hee nhận ra điều đó, từ từ quay đầu nhìn về phía tấm thảm dưới sàn. Ánh mắt hắn phảng phất sự tiếc nuối, như thể đang nghĩ “hình như dọn gã đó đi sớm quá thì phải”, ý là gã bị hắn đánh nằm lăn lộn rên rỉ lúc nãy ấy.
Vết máu trên sàn vẫn còn in rõ…
Thà hắn đấm thẳng mặt tôi còn hơn, chứ nhìn kiểu này khác gì tẩn người ta bằng mắt đâu? Bị đánh vào tâm lý như thế, tôi càng thêm quyết tâm phải rời khỏi đây mà không dính cú nào. Thế là tôi cố tỏ ra thân thiện nhất có thể.
“Không, không phải là tôi không thích guild của cậu, chỉ là……”
“Vậy thì cậu cứ nói điều kiện cậu muốn đi.”
Nếu tôi nói điều kiện là không gia nhập guild thì có khi nào bị đấm như gã ban nãy không?
Tôi thật sự là kiểu người sợ đau nhất trên đời. Nếu có chết, tôi cũng muốn chết nhanh gọn, không đau đớn gì hết.