Chương 89
89.
Sau khi nhẹ nhàng hoàn thành đợt re-clear, chúng tôi rời khỏi hầm ngục. Lúc vào đây, mặt trời còn đứng bóng trên đầu, vậy mà khi ra ngoài thì hoàng hôn đã phủ nhuộm sau mái trường cũ. Có vẻ thời gian bên trong lâu hơn tôi tưởng.
“Ah, mệt quá…”
“Cậu ổn chứ?”
“À, vâng, tôi ổn.”
Ra ngoài, hít một hơi khí trời trong lành, tôi mới cảm thấy mệt mỏi dâng lên, lẩm bẩm than thở. Không ngờ Dong Mae-ssi lại lo lắng hỏi han. Tôi cười gượng, xua tay, thì từ phía sau, Baek Tae Ra đứng khoanh tay, thản nhiên đề nghị:
“hyung, tung cái kỹ năng đó đi. Cái làm dễ chịu đầu óc ấy.”
“…Nói cho rõ cái tên kỹ năng giúp tôi với? Cậu nói kiểu đấy nghe nó cứ kỳ kỳ.”
Cách giải thích mập mờ khiến tôi muốn nhăn mặt. Nhưng rồi tôi cũng làm theo lời hắn.
[Tổ viên ‘Yeon Seon Woo’ kích hoạt kỹ năng hỗ trợ ‘Giải Tỏa’.]
Làn gió mát quen thuộc thổi qua, cơ thể như được thả lỏng, căng thẳng tan biến. Ngay cả nét mặt Tae Ra và Chorok cũng dịu đi thấy rõ. Dong Mae-ssi và Goo Jung Ho thì tròn mắt ngạc nhiên, chắc lần đầu trải nghiệm.
“Cái này là gì vậy?”
Khuôn mặt trẻ thơ của Dong Mae-ssi càng thêm ngây thơ khi mắt tròn xoe. Thấy người ta dí sát vào, tôi khẽ lùi lại, đáp qua loa:
“Chỉ là kỹ năng giúp tinh thần sảng khoái chút thôi. Không có tác dụng gì khác đâu.”
Giống như lần tôi giải thích cho Shin Sora, Dong Mae-ssi lắc đầu, ánh mắt long lanh.
“Không đâu! Kỹ năng này tuyệt vời đấy chứ? Cậu có kỹ năng chế tác không? Nếu có, tôi có thể giúp làm thành vật phẩm dùng một lần…”
“Seon Woo hyung không có kỹ năng chế tác đâu. Tôi từng hỏi rồi, cứ tưởng anh ấy sẽ hứng thú.”
“Tiếc thật đó. Giá mà kiếm được kỹ năng ẩn chế tác thì hay quá…”
“hyung tưởng kỹ năng ẩn vứt đầy ngoài đường chắc?”
“Thế nhưng… tiếc quá mà.”
Hai người đó lại ăn ý khoản này, cứ trao đổi qua lại. Tôi lặng lẽ lùi ra xa khỏi Dong Mae-ssi và Tae Ra.
Ngay lúc đó, bỗng vang lên tiếng rung nho nhỏ từ đâu đó, tôi quay đầu lại. Thấy Tae Ra đang lấy điện thoại ra nghe.
“Ừ, Jae Hee hyung à. Có chuyện gì vậy?”
Dường như là cuộc gọi từ Lee Jae Hee. Đang dỏng tai nghe ngóng thì có người vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau. Là Goo Jung Ho hunter, người nãy giờ cứ lén lút liếc trộm.
“Bác sĩ… có thể nói chuyện riêng với tôi chút không?”
“……Vâng, mời.”
Muốn biết lý do hắn cứ nhìn trộm nãy giờ là gì, tôi đồng ý rồi bước theo hắn ra một góc xa khỏi đám đông. Chorok có vẻ định đi theo, nhưng tôi lắc đầu ra hiệu đừng. Thấy tôi ngăn lại, thằng nhóc đứng lại, mặt nhăn nhó.
Trong đầu tôi bồn chồn không yên. Không biết cái “tôi” trước đây với hắn thân đến mức nào, hay chỉ là một khách quen ở phòng khám thôi? Hy vọng là không thân đến mức nhận ra sự khác lạ của tôi bây giờ…
Tôi vuốt cổ, nơi lông tơ dựng đứng vì lo lắng.
Một lát sau, khi đã đứng ở khoảng cách đủ xa để người khác không nghe thấy, Goo Jung Ho dừng lại.
“Bác sĩ…”
“…….”
Hắn lại thốt lên tiếng “bác sĩ” nghe đầy tha thiết. Nhưng với tôi – một kẻ chẳng biết gì về quan hệ trước đây thì chẳng biết phải phản ứng thế nào ngoài im lặng.
Có vẻ khó chịu vì tôi cứ im, Goo Jung Ho tiến lên một bước, mặt lại gần tôi hơn.
Quá là khó chịu…
“Sao lại giả vờ không quen tôi? Cố tình đấy à?”
“Ể? Không… tôi… đâu có cố tình…”
“Phòng khám cũng đột nhiên đóng cửa… Là vì tôi sao? Vì tránh mặt tôi nên cậu mới đóng cửa rồi vào guild này đúng không?”
Ủa, cái gì?
Hắn nói nhanh như sợ tôi cắt ngang, mặt thì cứ dí sát lại, ánh mắt long lanh nom như điên dại, khiến tôi nổi hết da gà.
“Ơ, anh Goo Jung Ho, anh bình tĩnh lại chút được không?”
“Bác sĩ, xin hãy giúp tôi! Hồi nãy cậu giúp Dong Mae-ssi giải trạng thái bất lợi, cậu từng nói là có thể làm nên mới giúp đúng không? Người có thể giúp tôi cũng chỉ có cậu thôi!”
“……Rốt cuộc là anh bị sao vậy?”
Nghe câu đó, mặt Goo Jung Ho méo xệch, nghiêng đầu đầy quái dị. Biểu cảm méo mó ấy khiến tôi á khẩu.
“Cậu thật sự không nhớ tôi sao? Là tôi, Goo Jung Ho đây. Cậu từng dùng kỹ năng cho tôi mà! Làm tôi ngủ ngon, làm tôi thấy dễ chịu, làm tôi cười nữa cơ mà.”
Má ơi, ghê quá… Hay là té luôn nhỉ?
Ý định quay lưng bỏ chạy vừa lóe lên thì hắn lại nói tiếp.
“Tôi… tôi không cương được, cậu không nhớ sao?”
Wait, what? Không… cương… là sao cơ??
Ánh mắt tôi bất giác trượt xuống dưới. Rồi giật mình, vội ngẩng đầu lên. Lúc nào mà đôi mắt long lanh như dại kia đã áp sát tới vậy chứ. Tôi muốn lùi lại vì quá khó chịu, nhưng hunter Goo Jung Ho lại đưa hai tay giữ chặt lấy vai tôi.
“Bác sĩ làm được mà! Chính bác sĩ đã nói có thể chữa cho tôi mà!”
“T-Tôi á?!”
“Chính bác sĩ từng nói, chỉ cần trải qua một lần, bác sĩ sẽ biến cảm giác đó thành kỹ năng trạng thái bất lợi! Như thế thì chữa được cho tôi mà! Tôi sẽ phối hợp! Tôi làm tốt lắm! Bác sĩ cứ thử trước đi……”
“UÁAAAAA!”
Cái thằng điên này!
Ngay lập tức tôi dùng hết sức đẩy vai hắn ra. Nhưng đúng là A-rank có khác, dù tôi cố thế nào cũng không nhúc nhích được.
Đúng lúc đó, hunter Goo Jung Ho bay ngược ra sau. Hai bàn tay đang giữ chặt vai tôi cũng bung ra, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại, tôi thấy Chorok đang thu tay về sau cú đấm. Gương mặt thằng nhóc trông đáng tin đến mức tôi an tâm sâu sắc.
Tôi đang định cảm ơn thì ngay trước mắt, bảng trạng thái quen thuộc hiện lên.
[Master đã sử dụng kỹ năng Triệu hồi Servant. Triệu hồi bắt đầu sau 3, 2, 1.]
“Hở?”
“Đi cẩn thận nha.”
Gương mặt điềm tĩnh như biết trước chuyện gì sẽ xảy ra của Chorok bắt đầu méo mó như dính nhiễu, rồi tan biến như bị kéo tuột xuống dưới.
Lee Jae Hee đang gọi tôi.
..
Điện thoại trong túi rung lên, Tae Ra lấy ra xem. Nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, hắn nhanh chóng bắt máy với tâm trạng khá vui.
“Ờm, Jae Hee hyung à, có chuyện gì không?”
*Đã xong hầm ngục re-clear chưa?
“Ừ, bọn em vừa xong, mới ra thôi. Gì vậy, lo cho bọn em à?”
*Yeon Seon Woo thì sao?
“À…….”
Đúng khoảnh khắc đó, cái lưỡi vẫn hoạt bát của hắn bỗng ngừng hẳn. Trong đầu Tae Ra lại thoáng qua cảnh tượng còn ám ảnh tới giờ.
Máu đỏ loang trong làn nước xanh và khuôn mặt trắng bệch của Seon Woo chìm giữa vệt máu ấy.