Chương 87
87.
Những tiếng la hét vang vọng bên tai tôi, ong ong cả đầu. Tôi ngước nhìn khuôn mặt lo lắng của đồng đội qua hàng mi nặng trĩu, rồi liếc xuống. Vết thương ở hông đau nhói, nóng rát lạ thường.
Máu đỏ tươi tràn ra, làm nhòe cả tầm mắt. Nhưng giữa lớp vải bị xé rách, tôi vẫn thấy rõ những thớ thịt bị xé toạc. Cảnh đó khiến tôi phì cười trong đau đớn.
Ngay cả tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại lao ra đỡ đòn. Tôi không nghĩ mình là kiểu người liều chết như vậy.
[Cảnh báo: Do vết thương chí mạng, HP đã xuống mức nguy hiểm. Nếu HP tụt về 0, bạn sẽ chết vĩnh viễn.]
Dòng thông báo đỏ lòm cứ chớp nháy, nhấn mạnh rằng tôi đang trong tình trạng nguy hiểm. Nhưng tay tôi run cầm cập, chẳng làm được gì.
*Baek Tae Ra, cậu định đứng ngây ra đấy mãi à?!
Tiếng quát tháo đầy giận dữ của Han Chorok vang lên, kéo tôi tỉnh khỏi cơn mê man. Đôi mắt mờ dần hé mở, và ngay khoảnh khắc đó, một ánh sáng bạc chói lóa bùng lên trước mắt tôi.
[Tổ viên ‘Baek Tae Ra’ đã giải phóng Năng Lực Thức Tỉnh.]
[Thần y, Hoa Đà xuất hiện.]
[Thần y, Hoa Đà đã kích hoạt kỹ năng ‘Thiên Y Bí Điển – Chương 7: Tái Sinh Trị Liệu’.]
Tấm áo choàng dài màu trắng khẽ bay lượn theo dòng nước. Ngay lúc tôi kịp thấy cảnh ấy, một cơn đau nhức nhối như ai đang móc xé quanh hông tôi lan tới.
“……!”
Tầm mắt tôi, vốn đang chìm trong ánh sáng trắng, lại tối sầm đi vì cơn đau dữ dội. Đau đến mức không thốt nổi thành tiếng, chỉ biết thở dốc, thì một cánh tay gầy gò siết chặt lấy cổ và vai tôi.
*Chịu một chút thôi… Chỉ một chút nữa thôi…
“Khục…”
Giọng nói khàn khàn như tiếng kim loại bị mài bén, vọng sát bên tai tôi. Thô ráp trên bề mặt, nhưng sâu bên trong lại chứa đựng thứ sắc lạnh đầy sát khí. Vậy mà, chẳng hiểu sao nghe thế tôi lại thấy yên tâm.
Tôi nghiến chặt răng, siết lấy vai và lưng hắn. Tay tôi không kiểm soát nổi sức lực mà run rẩy, vô tình ghì chặt quá mức. Ắt hẳn đau lắm, vậy mà sao hắn chẳng nói gì thế.
*Dọn nhanh bọn quái rồi xuống lối thông tiếp theo thôi.
*…Ừ.
*Rõ!
Giọng Han Chorok lạnh lẽo vang lên bên tai tôi, rồi lần lượt là tiếng đáp của các thành viên khác. Dù đang đau điếng, tôi vẫn thoáng thấy biết ơn vì họ luôn đề phòng quanh mình trong lúc chữa trị. Nhưng rồi, cái ý nghĩ ấy cũng tan biến theo từng đợt đau cắt da cắt thịt.
Cơn đau kéo dài khiến tầm nhìn mờ dần, cho đến khi tôi không chịu nổi nữa mà ngất lịm.
[Tổ viên ‘Yeon Seon Woo’ đã hồi phục toàn bộ HP.]
[Vết thương chí mạng của tổ viên ‘Yeon Seon Woo’ đã được chữa lành, trạng thái bất tỉnh được giải trừ.]
[Điều kiện ‘Tự Hi Sinh’ đã đạt. Năng Lực Thức Tỉnh được khai mở.]
[Tên Năng Lực Thức Tỉnh: Người Cứu Rỗi Nghịch Cảnh.]
[năng lực thức tỉnh: Thay Mệnh.]
[Chúc mừng Hunter Yeon Seon Woo đã hoàn thành nhiệm vụ Thức Tỉnh!]
Ngay trước khi mất hoàn toàn ý thức, tôi lờ mờ thấy những dòng thông báo liên tục hiện lên trước mắt.
…
Khi tôi tỉnh lại, lũ Binh sĩ Nhân Ngư đã bị dọn sạch, cả nhóm đã tìm thấy lối thông dẫn xuống. Con đường ấy nằm sâu dưới nước, phải vượt qua vùng quái mới đến được, nhưng may là đoạn đó lại không bị ngập nước.
Lối đi trông giống như một đường hầm hẹp, lởm chởm đá, nhưng khác ở chỗ bức tường được gắn đầy tinh thể phát sáng, phản chiếu ánh xanh lấp lánh, đẹp đến ngỡ ngàng.
Và cái người đã bế tôi xuống tận đây, Baek Tae Ra, cho đến lúc tôi tỉnh lại vẫn không chịu thả tôi xuống.
“Này, đến lúc thả tôi xuống rồi đấy chứ?”
“……”
“Đừng có giả vờ không nghe.”
“……”
Dù tôi lên tiếng mấy lần, hắn vẫn vờ như không nghe thấy, tôi khẽ thở dài rồi quay sang tìm Han Chorok cầu cứu. Nhưng dù hắn nhận ra ánh mắt cầu khẩn của tôi, vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, chẳng giúp đỡ gì. Không những thế, trông hắn còn có vẻ căng thẳng hơn, khiến tôi càng thấy ngại.
Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ có thể gọi nhẹ tên hắn.
“Tae Ra này.”
Chắc đây là lần đầu tôi gọi hắn thân mật thế. Có vẻ hắn cũng nghĩ vậy, vì vừa nghe tôi gọi, hắn liền khựng lại.
“…Sao?”
“Tôi thấy ổn rồi, tôi tự đi được rồi đấy.”
“……”
“…Xin lỗi. Tôi đã bảo cậu cứ yên đấy, thế mà cậu lại xảy ra chuyện. Cậu chắc sợ lắm nhỉ?”
Cuối cùng, sau một hồi chẳng nói gì, hắn mới miễn cưỡng thả tôi xuống. Hắn đứng lặng một lúc, hít sâu, rồi quay đầu nhìn Han Chorok. Khi tôi còn đang thắc mắc ánh mắt đó là sao, Han Chorok đã hiểu ý, dẫn mọi người tránh ra xa.
Trong hành lang lấp lánh ánh xanh ấy, chỉ còn lại tôi và Baek Tae Ra.
“…Sao cậu lại làm vậy?”
“Làm gì cơ?”
“Sao lúc đó cậu lại…”
Chỉ khi còn lại hai người, hắn mới chịu mở miệng, nhưng nói được nửa câu thì ngừng lại, vò đầu bứt tai. Mái tóc hồng còn đẫm nước sau khi lên bờ lòa xòa che trán, bị hắn hất ra sau, để lộ vầng trán rộng hằn sâu một nếp nhăn.
Đôi mắt xám lạc lối, không ngừng chao đảo, như tìm kiếm điều gì đó chưa thốt ra được. Thấy bộ dạng bối rối đó, tôi bật cười trước, rồi lên tiếng.
“Thì cơ thể tôi tự lao ra thôi. Đầu óc tôi thì nghĩ gọi cậu, nhắc cậu chú ý là được rồi, nhưng con quái lao nhanh quá, chân tay tôi phản ứng trước. Làm cậu hoảng đấy nhỉ, xin lỗi nhé.”
“……”
“Tôi nói rồi mà, tôi đâu có ghét cậu. Vì không ghét nên mới làm vậy đấy. Thôi đừng cáu nữa, cậu dọa tôi đấy.”
Hắn vẫn không chịu nhìn tôi, nhưng đôi mắt mở to như sững sờ. Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, khiến hắn lại cúi đầu, lảng tránh.
Một lúc sau, hắn lẩm bẩm, giọng bé xíu:
“…Tôi đâu có cáu đâu…”
Cái câu nói ấy có gì khó khăn đến mức phải lắp bắp vậy? Thằng này bình thường xông xáo, chẳng biết ngại ai, giờ lại làm ra cái bộ dạng đáng yêu này, khiến tôi cũng chẳng nỡ trêu thêm.
Mà cũng tại cái mặt đấy. Đẹp quá làm người ta mềm lòng.
“Vậy thì tốt rồi. Đi thôi, mọi người chắc đang lo không biết xảy ra chuyện gì.”
“…Xin lỗi. Do tôi lơ là. Đáng lẽ tôi phải cẩn thận hơn.”
Câu nói đó làm tôi phải ngẩng đầu nhìn hắn. Định bật lại một câu, nhưng thấy cái vẻ mặt ủ rũ của hắn, tôi nghẹn lời, chỉ đành nuốt xuống.
“Cậu đã cứu tôi rồi thì thế là đủ rồi, cậu còn định làm gì thêm nữa? Nhưng này, lần sau trừ phi bất đắc dĩ, đừng dùng cái năng lực thức tỉnh đó nữa nhé. Nói thật, đau hơn lúc bị xiên đấy.”
“…Lúc này, cái đau mới là vấn đề cậu quan tâm à?”
“Sống sót mới quan trọng. Nhưng mà đau kiểu ấy thì… nhân đạo tí đi. Tôi suýt nữa muốn bảo cậu cứ để tôi lởm khởm thế còn hơn.”
“Lúc khỏe lên thì cái miệng hoạt động ghê nhỉ. Nói trước, lần sau mà còn liều mạng kiểu đó, tôi sẽ kích hoạt kỹ năng ngay lập tức cho xem.”
Sao nghe đáng sợ thế này?
Bị thương thì đau một, nhưng lúc chữa trị mới là đau mười. Kiểu như trao đổi ngang giá giữa vết thương với cơn đau vậy.
“Này! Nếu tôi chưa hấp hối thì đừng có dùng kỹ năng đó, nghe chưa? Tôi nói rồi đấy, đừng dùng!”
“Tôi vẫn dùng đấy. hyung càng ghét thì tôi càng phải dùng. Thế nên đừng có để bị thương nữa là xong.”
“Tôi đâu có muốn bị thương đâu chứ?!”
“Thì vì thế nên tôi mới nói. hyung phải sợ chứ, có thế hyung mới không làm mấy trò liều mạng đó nữa.”
“Này! Khoan đã… Cậu… vừa gọi tôi là hyung đấy hả?”
Giữa lúc đang cãi nhau chí chóe, tôi chợt khựng lại, nhận ra có gì đó lạ lạ.
hyung á? hyung thật sao? Cậu ta vừa gọi tôi là hyung thật đấy à?
Tôi ngước mắt nhìn, thì thấy hắn quay phắt đi, lạnh lùng bỏ trước. Nhưng thoáng qua, hình như tôi thấy cổ hắn đỏ lên.
“Này, còn đứng đó làm gì? Đừng để khoảng cách tổ đội giãn ra quá.”
“…Ờ, biết rồi. Nhưng mà… cậu vừa gọi tôi là…”
“Là hyung chứ gì. Cậu là hyung thì tôi gọi hyung thôi, có vấn đề à?”
“…Không, không có.”
“Gọi vậy không thì Dong Mae hyung lại cằn nhằn nữa. Đừng có nghĩ linh tinh!”