Chương 84
84.
Từ kiếm của Han Chorok, một luồng gió sắc bén thổi quét qua, xé toạc lũ cá. Đúng là cơn bão lưỡi kiếm, nghiền nát từng con cá thành mảnh vụn.
“Cái vảy quý giá kia kìa! Chorok, đã bảo đâm đúng vào bụng để giữ nguyên vẹn mà!”
“Haizz, anh bảo tôi vừa đánh vừa nghĩ đến mấy chuyện đó sao?”
Yeom Dong Mae vội vàng chạy đến gần Han Chorok, vỗ vai hắn, chẳng phải vì lo cho hắn mà là vì xót nguyên liệu quý giá.
“Bụng! Phải đâm vô bụng như này này!”
[Tổ viên ‘Yeom Dong Mae’ đã kích hoạt kỹ năng tấn công ‘Tán Đao Phi’.]
Trên tay Yeom Dong Mae, bốn lưỡi phi đao mỏng lấp lánh. Khi kỹ năng được kích hoạt, đám phi đao như có ý chí riêng, bay vút qua mặt nước, xuyên qua bụng lũ cá vừa nhảy lên.
[Tổ viên ‘Yeom Dong Mae’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Yellow Salmus’.]
[Tổ viên ‘Yeom Dong Mae’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Red Salmus’.]
[Tổ viên ‘Yeom Dong Mae’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Black Salmus’.]
[(……)]
Lần này thì giống xiên cá thật sự. Phi đao xuyên thẳng từ bụng lên tới đầu, xiên qua cả bầy cá, không nghỉ lấy một nhịp.
Quan sát đến giờ, tôi càng lúc càng chắc chắn một điều: sự đam mê của Yeom Dong Mae dành cho việc thu thập nguyên liệu thật không phải dạng vừa. Vừa tung kỹ năng, hắn vẫn tranh thủ gỡ vảy từ những xác cá nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhìn thôi cũng đủ thấy tâm huyết.
Theo sau hắn, Baek Tae Ra chậm rãi bước lên phiến đá đầu tiên, vẻ mặt vẫn vô cảm như thường lệ. Nhưng tôi thì chẳng thể nào bình tĩnh được, bởi quanh phiến đá đầu tiên, mặt nước khẽ gợn lên, mấy con cá với hàm răng sắc nhọn lại ngoi lên.
“Uầy…”
[Tổ viên ‘Goo Jung Ho’ đã kích hoạt kỹ năng tấn công ‘Độc Châm’.]
[Tổ viên ‘Goo Jung Ho’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Red Salmus’.]
[Tổ viên ‘Goo Jung Ho’ đã kích hoạt kỹ năng tấn công ‘Độc Hoa Khai’.]
[Hiệu ứng của kỹ năng ‘Độc Hoa Khai’: Bất cứ thứ gì chạm vào vùng hoa độc đều bị trúng độc. (Tổ viên miễn nhiễm với độc)]
[Hiệu ứng trúng độc: giảm 50 HP mỗi 2 giây.]
Con cá vừa định lao về phía tôi và Baek Tae Ra lập tức cứng đờ rồi rơi xuống nước. Ngay sau đó, từ kỹ năng của Goo Jung Ho, những bông hoa đỏ như hoa sen nở đầy trên mặt hồ, nhuộm đỏ cả một vùng.
Theo con đường đá dẫn qua hồ, những bông hoa đỏ cứ thế lan rộng, vài xác cá nổi dần lên mặt nước.
[Do địa hình đặc biệt, hiệu ứng kỹ năng ‘Độc Hoa Khai’ được cường hóa.]
[Tổ viên ‘Goo Jung Ho’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Blue Salmus’.]
[Tổ viên ‘Goo Jung Ho’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Black Salmus’.]
[Tổ viên ‘Goo Jung Ho’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Yellow Salmus’.]
[(……)]
[Chúc mừng Hunter Yeon Seon Woo! Cậu đã thăng cấp!]
Mọi quái vật dưới hồ bị dọn sạch chỉ trong chớp mắt và tôi cũng lên cấp. Đúng lúc ấy, Han Chorok ngoảnh đầu lại, có lẽ hắn cũng thấy thông báo lên cấp của tôi. Đằng sau, Yeom Dong Mae vẫy tay chúc mừng với nụ cười rạng rỡ.
Chỉ có Goo Jung Ho, người trực tiếp giúp tôi lên cấp là chẳng nói gì. Dù đây là lúc đáng để khoe thành tích, hắn chỉ đứng yên lặng, ánh mắt dõi theo những xác cá trôi trên mặt nước.
Chắc chắn Baek Tae Ra đã “nói chuyện” với hắn không nhẹ nhàng gì. Không biết hắn bị đánh tới mức nào nữa…
Tôi nhìn sang Baek Tae Ra, định dò biểu cảm hắn nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng như chẳng có gì liên quan.
“Cậu ta có vẻ làm việc chăm chỉ lắm nhỉ, chắc cũng vì sợ cậu đấy.”
“Chứ gì nữa. Làm người ta tụt mood thế kia thì phải biết điều một chút.”
Tuy mặt hắn vô cảm, nhưng giọng thì vẫn sắc lẹm, đầy gai.
Không rõ Goo Jung Ho làm gì mà đến mức ấy, nhưng suy cho cùng, chuyện bắt nguồn cũng vì tôi. Thế nên tôi cũng cảm thấy có lỗi, liếc nhìn hắn rồi dè dặt hỏi:
“Sao cậu ghét hắn dữ vậy?”
“Cái kiểu ánh mắt đấy. Biết người ta không thoải mái mà cứ liếc trộm, cứ lảng vảng quanh cho tới khi người ta phải để tâm. Thứ đó mới thật sự khó chịu.”
“Thì chỉ là nhìn thôi mà, tôi nhịn một chút cũng được…”
“Sao cậu phải nhịn? Chính hắn mới là người không nên làm vậy.”
Nói chuyện càng lâu, tôi càng thấy có vẻ cơn giận của Baek Tae Ra không chỉ dành cho Goo Jung Ho. Tôi chần chừ một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu ghét kiểu người như thế à?”
“Ừ, ghét điên. Thế giới này đầy rẫy mấy thằng chỉ nhìn thôi mà tưởng không sao. Mấy thằng không biết tự soi lại mình, nghĩ ánh mắt khó chịu của chúng chẳng gây tổn thương cho ai. Tôi ghét mấy kẻ vô liêm sỉ kiểu đó.”
Trước cái cách Baek Tae Ra nói ra với vẻ thật lòng như vậy, tôi lặng lẽ ngậm miệng lại.
Mà đúng thôi, với cái ngoại hình này thì chắc chắn đã phải nhận biết bao ánh mắt soi mói rồi. Bao nhiêu người chắc từng quẩn quanh bên hắn chỉ để liếc trộm gương mặt đẹp đẽ đó.
Tôi còn thấy bực mình bao nhiêu khi bị nhìn chằm chằm hôm nay. Nếu có ai lên tiếng nói gì thì còn dễ chịu, đằng này cứ âm thầm lượn lờ rồi len lén quan sát, cảm giác bị theo dõi đó thật sự khó chịu đến mức dựng hết gai óc. Đó là lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này mà đã thấy phiền phức thế, huống gì Baek Tae Ra chắc gặp còn nhiều hơn.
“Cậu nói thế cũng đúng. Cái này đáng giận thật.”
Tôi vừa nói vừa vỗ nhẹ vai hắn, nhưng Baek Tae Ra lại nhìn tôi với nét mặt khó tả.
“Cậu nói thật đấy à?”
“Giữa cuộc trò chuyện này, có câu nào tôi không nói thật đâu?”
“…Chỉ là thấy lạ, hiếm lắm mới thấy cậu đứng về phía tôi.”
Baek Tae Ra tỏ vẻ phụng phịu, rồi nhún người nhảy sang phiến đá kế tiếp. Trên mặt hồ lúc này, những xác cá trôi lềnh bềnh, tạo nên một cảnh tượng chẳng khác gì bức tranh rùng rợn.
Nước hồ đỏ ngầu, lẫn với xác cá nổi lềnh bềnh, thật khiến người ta nhíu mày khó chịu. Tôi cứ giữ nguyên nét mặt đó, đảo mắt nhìn quanh, rồi lên tiếng với vẻ bực bội:
“Thật ra, tôi cũng đang tự ngẫm lại đấy. Cái câu ánh mắt cũng có thể trở thành bạo lực ấy… Nếu là trước đây, chắc tôi cũng nghĩ cậu nhạy cảm quá mức, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Cảm giác đó thực sự tệ, thậm chí còn đáng sợ nữa.”
“……”
“Tôi mới lần đầu trải qua đã thấy khó chịu thế này, chắc chắn cậu gặp mấy chuyện kiểu đó suốt nhỉ? Nên cậu mới thành ra nhạy cảm như vậy. Mà đâu phải lỗi của cậu đâu, do mấy kẻ cứ lặp đi lặp lại cái thói đó mới là sai trái chứ.”
Nghe vậy, vai Baek Tae Ra khẽ run lên. Nhìn quanh, tôi thấy hắn đang nheo mắt cười, dù vẻ mặt lại nửa cười nửa khó chịu, vừa như cười lại như sắp khóc.
“Đúng thế. Tôi gặp nhiều rồi. Hồi còn chưa nhìn thấy thì còn tệ hơn cơ. Biết bao nhiêu thằng ngốc cứ nghĩ tôi không thấy thì cũng chẳng cảm nhận được ánh mắt tụi nó.”
“……”
Tôi lặng thinh, chẳng biết phải đáp lại sao. Chuyện hắn vừa lướt qua tưởng nhẹ tênh, nhưng lại nặng trĩu. Tôi cũng cảm nhận được điều đó, nên khó mà nói tiếp.
Có lẽ hắn cũng nhận ra, nên chỉ khẽ nhún vai, ra vẻ thản nhiên:
“Sao cậu lại căng thẳng vậy? Chuyện này có phải do cậu đâu. Mà cũng nhờ ai kia là bố tôi nên mấy thằng đó đâu dám làm càn.”
“…Ừ, nhỉ.”
“Sao? Không thấy may mắn à? Người ta thường an ủi tôi kiểu đó đấy.”
“……”
Cái gọi là “thật may mắn” thì là gì cơ chứ. Đúng ra, đó là câu an ủi mà tôi cũng hay dùng, nhưng trong hoàn cảnh này, nghe nó cứ kỳ cục thế nào. Cứ như đang bảo rằng, ít ra thì chuyện cậu gặp còn chưa tệ đến mức không thể chịu nổi ấy.
Nghe chẳng dễ chịu gì.
Mà tôi cũng chẳng nghĩ ra lời nào hay hơn để nói. Thực ra, cũng bởi tôi biết cha của Baek Tae Ra là ai nên mới chẳng nói tiếp được.
Mỗi lần đến phần của Baek Tae Ra trong game, người bố ấy luôn xuất hiện — một con người chẳng thể gọi là tốt đẹp dù chỉ một lời. Một kẻ độc đoán, chỉ biết lợi ích, điển hình của một doanh nhân gia trưởng.
Hắn ghét bỏ đứa con mù lòa của mình ra mặt, thậm chí khi biết con mình có năng lực Hunter cũng chẳng buồn quan tâm. Và chính Lee Jae Hee là người đưa Baek Tae Ra đi, nuôi nấng hắn thành Hunter.
Tôi hiểu rõ cái mối quan hệ cha con đó tệ đến mức nào. Cũng vì thế mà tôi chỉ im lặng, chẳng tiện nói gì. Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, Baek Tae Ra đang bước trên những phiến đá giữa hồ bỗng dừng lại.
Ở phía xa, Yeom Dong Mae vẫn miệt mài nhặt những con Cá Hổ Salmus trôi trên mặt nước, tỉ mẩn gỡ từng lớp vảy. Goo Jung Ho – người bị lôi đi trước đó cũng đang cúi gằm mặt cạo vay, cố chăm chú theo… thi thoảng hắn còn liếc nhìn về phía chúng tôi, nhưng mỗi khi ánh mắt Han Chorok lia qua, hắn lại vội vã cúi đầu làm việc chăm chỉ.
Han Chorok nhận ra Baek Tae Ra dừng lại giữa chừng cũng hướng ánh mắt về phía này. Sau khi giao ánh mắt với Han Chorok một lúc, Baek Tae Ra quay lên nhìn tôi, hỏi một cách nghiêm túc:
“Cậu biết cha tôi là ai rồi nhỉ? Thấy cậu chẳng hỏi gì.”
“……Chuyện đó nổi tiếng mà.”
“Ừ, nổi tiếng thật. Nhưng tôi tưởng cậu chẳng quan tâm đến tôi cơ, nên cậu cũng chẳng biết đâu chứ. Cậu vốn đâu có thích tôi.”
Lại cái gì đây…
Tôi tưởng hắn định nói gì nặng nề, ai ngờ thốt ra cái câu nửa đùa nửa thật khiến tôi nhíu mày. Nhưng điều kỳ lạ là dù nói vậy, nét mặt Baek Tae Ra vẫn nghiêm túc, không hề buông lỏng.
Trước vẻ mặt lạ lẫm đó, tôi im lặng một chút, rồi khẽ bật cười trêu:
“Tôi ghét cậu hồi nào.”
“……Không ghét á? Cậu đâu có thích nói chuyện với tôi.”
Nhìn cái kiểu nói như đúng rồi của hắn, tôi muốn cãi ngay. Chính hắn là người hay chen ngang, móc máy tôi trước, giờ lại hắn quay ra trách ngược á.
“Thì tại cậu cứ nói mấy câu chọc tức tôi trước chứ sao. Nhưng tôi biết cậu cũng quan tâm đến tôi mà, tôi nhận ra chứ. Dù vậy, cậu không thích ai lởn vởn quanh mình đúng không?”
“Chuẩn. Tôi ghét nhất mấy người cứ dính lấy tôi.”
“Vậy thì cậu nói mấy câu đó làm gì. Thôi bỏ đi, mau thả tôi xuống. Cậu không hiểu cảm giác bị bế kiểu này nó quê cỡ nào đâu.”
“Vậy thì càng phải đi từ từ.”
Nói xong, hắn bước chậm lại thật, như cố tình chọc tôi. Tôi bực mình, nện thùm thụp vào vai hắn, nhưng hắn chẳng hề hấn gì mà chỉ cười khúc khích, rồi nhảy từng phiến đá một cách nhẹ nhàng dù đang bế tôi.
Tôi vừa lắc đầu vừa nhìn cái dáng hắn nhảy qua từng tảng đá, trong lòng buồn cười. Với cái tính cách của hắn, chuyện lôi tôi vào hầm ngục để giúp tôi lên cấp thế này đủ cho thấy hắn quan tâm tôi thế nào rồi. Và tôi có mắt, làm sao ghét nổi khuôn mặt kia. Ai mà chẳng thích đẹp, chỉ là thỉnh thoảng cậu ta nói chuyện đáng ghét quá thôi.
Không ngờ hắn lại nghĩ tôi ghét cậu ta thật, nên tôi khẽ bật cười. Bình thường chẳng phải kiểu để ý thái độ người khác, vậy mà lại cứ dè dặt như vậy. Nhớ lại cảnh hắn cứ ngần ngừ, không dám hỏi thẳng, tôi càng thấy buồn cười hơn.
Nghĩ vậy, tôi thả lỏng người tựa vào người hắn thoải mái hơn. Hắn có vẻ nhận ra, bật cười khẽ khi vẫn đang bước qua đá.
Tôi giả vờ như không biết, mắt hướng ra xa, nhìn Yeom Dong Mae và Goo Jung Ho đang túm tụm lại bên bờ hồ, cặm cụi gỡ vảy cá. Nhìn ba người họ cúi gằm mặt, tay mải miết cạy từng cái vảy, trông buồn cười không chịu nổi, tôi lại bật cười thành tiếng.
Baek Tae Ra cũng nhún vai cười theo.