Chương 83
83.
Tôi vội bước tới định can ngăn thì Chorok đặt tay lên vai tôi giữ lại. Hắn đã không giúp gì mà còn ngáng đường nữa? Tôi phản xạ hất tay Chorok ra, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cậu ta thì chỉ thấy Chorok lắc đầu nhẹ.
Chính lúc ấy, Tae Ra đã tiến lại
gần Goo Jung Ho, nắm lấy cổ áo hắn lôi đi. Goo Jung Ho chẳng phản kháng nổi, bị
kéo lê về góc xa tít.
“…Chúng ta nên can thiệp chứ?”
“Cái tính khí ấy thì trừ Master, không ai ngăn được đâu.”
“Ý là cậu không muốn ngăn thì có.”
“Cũng đúng.”
Tôi khó chịu liếc Han Chorok, thấy hắn khoanh tay đứng đó trông y như thể đang hóng hớt mà chẳng buồn giấu diếm. Còn tôi thì đành đứng im quan sát Baek Tae Ra. Nếu bảo ngoài Lee Jae Hee ra không ai cản nổi thì tôi biết làm sao giờ trời.
Baek Tae Ra kéo Goo Jung Ho đi xa hẳn. Tôi không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng nghe âm thanh thì cũng đoán được.
“Làm gì thế… Aaa!”
“Tao nói sao? Hả? Tao đã bảo mày
liệu hồn!”
“Không, không phải… ư ư!”
“Còn dám lởn vởn quanh người ta
nữa hả?”
“Aaaa!”
…Hình như nên ngăn thì phải…
Dù nhìn thế nào thì cái tên Han Chorok kia cũng chẳng có ý định ngăn cản. Tôi đành đặt chút hy vọng cuối cùng vào Yeom Dong Mae, nhưng khi quay sang hắn vẫn thản nhiên rửa đôi tay dính máu, chẳng mảy may để ý đến chuyện xung quanh.
Dù vậy, tôi vẫn không bỏ cuộc, khẽ bước lại gần, thăm dò:
“Ờm… Hunter Yeom Dong Mae này?”
“Dạ?”
“Cậu không định can ngăn sao?”
“Tae Ra á? Không cần đâu. Không phải chuyện cần lo đâu. À, cậu có uống nước không?”
“À, không, tôi ổn.”
“Tôi có mang theo ít đồ ăn vặt nữa. Cậu đói thì cứ nói tôi nhé.”
Yeom Dong Mae cười hồn nhiên, tiếp tục rửa tay rồi ngửa cổ uống cạn chỗ nước còn lại trong chai. Tôi không kìm được, vô thức lùi lại một bước mà rùng mình.
Cái quái gì thế này, mọi người ở đây đều kỳ quặc cả rồi…
Không ai coi tình huống kia là nghiêm trọng, tôi bỗng cảm thấy lạc lõng. Khi đang phân vân có nên ra can ngăn hay không, thì…
[Tổ đội trưởng ‘Baek Tae Ra’ đã kích hoạt kỹ năng hỗ trợ ‘Heal’.]
Hóa ra lời Baek Tae Ra nói trước đây là thật. Đấm xong thì heal, lại đấm tiếp rồi heal tiếp. Giờ chính mắt tôi chứng kiến điều đó.
Tôi thở dài, nhìn ánh sáng vụt lên từ phía xa. Có vẻ cơn giận của hắn chưa hạ xuống đâu. Mà tôi thì… cũng chẳng đủ can đảm để bước vào can thiệp.
Dù sao hắn cũng đang chữa thương cho người ta, chắc cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ?
Có lẽ… tôi cũng bắt đầu bị đồng hóa mất rồi.
…
Vượt qua khu vực đầu tiên, chúng tôi tiếp tục đi sâu vào trong hang, theo lời giải thích của Baek Tae Ra về khu vực tiếp theo. Sau một đoạn đường dài, trước mắt hiện ra một hồ nước khổng lồ, trông như một hồ ngầm trong lòng hang.
“Chúng ta phải… vượt qua cái đó à?”
Trên mặt hồ rộng lớn, những phiến đá giống như bậc thang tự nhiên xếp thành hàng, dẫn về phía bên kia nơi lối đi tiếp tục.
Muốn đi tiếp, rõ ràng phải nhảy qua từng phiến đá ấy để sang được bờ bên kia.
“Ai muốn bế cậu ta nhỉ? Hay là tôi làm?”
“Tôi làm. Cậu lo mở đường đi.”
Tôi định lên tiếng hỏi thử, hy vọng có ai đó nhận phần này nhưng chẳng ai trả lời. Han Chorok và Baek Tae Ra thì lại cứ trao đổi với nhau kiểu khó hiểu, rồi đột nhiên cả hai đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Bị nhìn chằm chằm, tôi theo phản xạ lùi lại.
“Gì… gì vậy? Nhìn tôi kiểu đó là sao?”
“Bớt nói nhảm, lại đây.”
Baek Tae Ra cười đểu, ngoắc ngoắc ngón tay. Han Chorok cũng chẳng khác, ánh mắt ra hiệu cho tôi lại gần.
Khoan… cái chuyện bế qua ấy… là nói tôi á?
“Mấy cậu điên rồi hả? Tôi tự đi được mà!”
“Đây không phải chỗ cậu tự đi được đâu, ngoan ngoãn lại đây.”
Baek Tae Ra nhấc chân, rõ ràng định sấn tới tóm tôi. Tôi vội lùi lại thêm bước nữa, nhưng lỡ đụng vào ai đó phía sau. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo tôi, ngăn tôi khỏi ngã. Quay đầu lại thì thấy Goo Jung Ho, hắn vội vàng buông tay lùi ra xa, vẻ mặt hoảng hốt.
Hắn đã quay lại tổ đội, nhưng trông thì vẫn còn sợ Baek Tae Ra lắm.
“Phiền phức thật.”
Baek Tae Ra đứng khoanh tay, hất tóc mái một cách thô bạo rồi sải bước tới, chẳng nói chẳng rằng vươn tay túm lấy tôi. Tôi định lùi lại tránh, nhưng hắn nhanh hơn tôi tưởng, cuối cùng vẫn bị hắn nhấc bổng lên.
“Này, thôi ngay! Đã bảo đừng có làm thế rồi mà!”
“Im đi. Rớt xuống rồi bị thương thì thiệt thân cậu thôi. Lúc đó tôi khỏi chữa.”
“Có phải các cậu bàn nhau trước rồi không? Cứ mỗi lần bế tôi là lại nói cái câu đấy! Sao ai cũng lải nhải y chang vậy hả?!”
Khi bị Lee Jae Hee bế, Han Chorok bế cũng nghe đúng cái câu này: “Im đi, rớt xuống thì thiệt cậu thôi.” Giờ tới Baek Tae Ra cũng y chang.
“Ngoan ngoãn tí thì khỏi nghe mấy câu đó rồi.”
“Nói chuyện nghe hợp lý chút coi! Là tôi sai hay là các cậu có vấn đề?!”
“Ừ, bọn tôi có vấn đề đó, nên cậu cứ im lặng ngồi yên đi. Té xuống là đau thật đấy.”
Hắn bật cười khẽ, nhấc bổng tôi lên rồi bắt đầu bước đi. Cùng lúc đó, Han Chorok đứng trên phiến đá đầu tiên giữa hồ, bắt đầu mở đường.
Ngay lúc ấy, trên mặt hồ lặng yên đột nhiên xuất hiện hàng chục vòng tròn nhỏ. Tôi hoảng hốt, ngưng cãi vã với Baek Tae Ra ngay lập tức. Giữa không gian yên ắng, bỗng nghe tiếng nước bắn lên, rồi một con cá to bằng cánh tay người lớn há cái miệng đầy răng nhọn hoắt lao vọt lên khỏi mặt nước.
“Cái quái gì thế kia?!”
“Cá Hổ Salmus.”
Baek Tae Ra thản nhiên đáp khiến tôi chỉ muốn hét vào mặt hắn. Ai hỏi tên nó đâu chứ!
Lũ cá khổng lồ đen, đỏ, xanh, vàng như cờ dây trong tiệc tùng, nhe hàm răng sắc nhọn lao về phía Han Chorok.
[Tổ viên ‘Han Chorok’ đã kích hoạt kỹ năng tấn công ‘Kiếm Phong’.]
[Tổ viên ‘Han Chorok’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Red Salmus’.]
[Tổ viên ‘Han Chorok’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Black Salmus’.]
[Tổ viên ‘Han Chorok’ đã tiêu diệt ‘Cá Hổ Blue Salmus’.]
[(……)]
Mở màn đã thành bữa tiệc sashimi.