Chương 81
81.
Tôi cứ tưởng giống loài ếch thì phải kêu “ộp ộp”, ai ngờ tụi này lại phát ra thứ âm thanh sắc như tiếng máy móc. Một con cất tiếng thì cả bầy cũng đồng loạt đáp lại, cái cảnh tượng đó chẳng khác gì một điềm báo chẳng lành.
Âm thanh quái lạ đó khiến tôi căng thẳng nhìn quanh. Mấy cái u lồi trên lưng lũ cóc bám vào vách hang đã đủ kinh dị, giờ chúng lại bắt đầu đỏ ửng lên, từng giọt chất nhầy dính nhớp rỉ ra.
“Ác, kinh khủng thật đấy!”
“Cẩn thận. Tụi nó tiết ra độc đấy.”
“Độc? Độc á?!”
“Chẳng phải đã nói là Cóc Độc rồi còn gì.”
Baek Tae Ra trả lời y chang như thường ngày, thản nhiên đến mức khiến tôi phát bực. Hắn bất ngờ kéo tay tôi, lôi tôi về phía trước. Tôi loạng choạng bước lên vài bước thì ngay sau đó, một dòng chất nhầy sền sệt rơi xuống sau lưng tôi. Chất lỏng ấy vừa chạm đất, mặt sàn lập tức phát ra tiếng “xèo xèo” rồi tan chảy.
Giờ thì tôi hiểu vì sao mặt đất lại lồi lõm thế này. Hóa ra đều do bị thứ chất độc kia ăn mòn.
“Trong tình trạng này, cậu đừng tự tiện di chuyển.”
“Chỗ này nguy hiểm quá rồi còn gì? Hầm ngục hạng B mà kiểu này á?!”
“Chỉ cần cẩn thận với độc thôi nên mới là hạng B đấy.”
Baek Tae Ra nhún vai đáp kiểu vô trách nhiệm rồi ngay lập tức kích hoạt kỹ năng phòng thủ.
[Tổ đội trưởng ‘Baek Tae Ra’ đã kích hoạt kỹ năng phòng thủ ‘Bàn Tay Trị Liệu’.]
Tấm khiên sáng trắng quen thuộc hiện lên, bao quanh bọn tôi thành một nửa hình vòm. Một lần nữa, đám chất nhầy từ trên rơi xuống, nhưng vừa chạm vào khiên đã bốc hơi tan biến, để lại làn khói trắng. Chỉ khi đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tạo được không gian an toàn, tôi lấy lại bình tĩnh nhìn quanh bên trong lớp khiên. Trong đó chỉ còn tôi, Baek Tae Ra và Goo Jung Ho – cái người vẫn đang lén lút liếc nhìn tôi. Han Chorok thì chắc đang lo xử lý lũ quái ngoài kia rồi, nhưng hình như vẫn thiếu một người.
Yeom Dong Mae đâu rồi?
Hoảng hốt ngẩng đầu lên, tôi mới thấy vóc dáng nhỏ nhắn của hắn đang đứng cạnh Han Chorok.
“Này, kia kìa, Yeom Dong Mae……”
Tôi còn chưa nói hết câu thì một con cóc bám trên vách hang bất ngờ phóng vọt lên, lao thẳng về phía Yeom Dong Mae.
“Ơ, ơ kìa!”
“Lo cho bản thân cậu trước đi.”
[Tổ viên ‘Yeom Dong Mae’ đã kích hoạt kỹ năng hỗ trợ ‘Bóng Đạp’.]
[Nhờ hiệu ứng của kỹ năng ‘Bóng Đạp’, tốc độ di chuyển của ‘Yeom Dong Mae’ trong vùng bóng tối được tăng cường.]
Tôi còn chưa kịp đọc hết mấy dòng hệ thống thì Yeom Dong Mae đã lao vào con quái, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không theo kịp.
Hắn lướt thẳng vào trong cái bóng của con cóc, rồi như cười nhạo sự lo lắng của tôi, Yeom Dong Mae vung dao, rạch ngang phần dưới mõm con quái một đường dài. Trên tay hắn lúc nào đã đeo sẵn cặp dao găm.
[Tổ viên ‘Yeom Dong Mae’ đã tiêu diệt ‘Cóc Độc’.]
“……Gì vậy trời.”
“Anh ấy đâu phải A-rank ngồi chơi xơi nước.”
“……”
Ờ, đúng là tôi lo thừa thật.
Chỉ với một đòn, Yeom Dong Mae hạ gục con cóc, rồi nheo mắt quan sát thi thể đang nằm ngửa ra. Hắn nghiêng đầu, rồi rạch thêm một đường dọc bụng con quái.
“Đ-đang làm cái gì vậy?”
Chuyện chưa dừng ở đó. Hắn thò tay vào bụng con cóc, mò mẫm bên trong, lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.
“Thu thập nguyên liệu thôi. Để luyện sừng và tim thì cần độc của con cóc.”
“Eo… áááá!”
Tôi hét toáng lên khi thấy tay hắn bê bết máu lôi ra một thứ gì đó. Baek Tae Ra thì nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn dịu dàng vỗ vai tôi tựa như an ủi. Cái kiểu hung hăng thường ngày của hắn chắc để lại ngoài hầm ngục rồi, vì cái vỗ vai hôm nay lại thấy nhẹ nhàng lạ.
“Có vậy mà cũng sợ.”
“Ư ư… s-sao lại thò tay vào bụng
xác chết chứ!”
“Vì nguyên liệu cần thiết nằm
trong đó. Chuyện thường mà, làm gì ghê gớm.”
Trong lúc đó, cuộc tàn sát lũ cóc vẫn tiếp diễn.
[Tổ viên ‘Han Chorok’ đã kích hoạt kỹ năng tấn công ‘Nhát Chém Thẳng’.]
[Tổ viên ‘Han Chorok’ đã tiêu diệt ‘Cóc Độc’.]
[Tổ viên ‘Han Chorok’ đã tiêu diệt ‘Cóc Độc’.]
[(……)]
“Chorok này, đừng chém bừa vậy. Nhắm vào chỗ yếu dưới miệng thôi, để tôi xử lý phần còn lại.”
“…Biết rồi, phiền thật.”
Lời nhắc nhở đầy dễ thương của Yeom Dong Mae khiến Han Chorok nhăn nhó, gật đầu kiểu miễn cưỡng. Hắn hất máu khỏi thanh kiếm một cái, rồi ngay lập tức nhắm đến con cóc tiếp theo.
Đúng lúc đó, một con Cóc Độc khác lặng lẽ vòng sang bên, há to cái mõm, phun ra một luồng chất lỏng màu trắng. Thì ra, bọn này không chỉ tiết độc qua lưng mà còn có thể phun qua miệng. Nhưng loại đó mà hòng trúng được Han Chorok thì còn lâu.
Han Chorok nhẹ nhàng né được đòn tấn công, rồi vung kiếm, chém ngang qua bụng con cóc, hạ gục nó chỉ trong một chiêu.
[Tổ viên ‘Han Chorok’ đã tiêu diệt ‘Cóc Độc’.]
May mà mọi chuyện vẫn đang suôn sẻ, bọn cóc bị dọn dẹp gần hết mà chưa ai dính chấn thương nặng. Nhưng dù vậy, đối đầu với quái vật dùng độc khiến tôi không khỏi lo lắng. Tôi liếc sang Baek Tae Ra, hỏi nhỏ:
“Gặp độc thế kia, nhỡ dính phải thì nguy hiểm lắm à?”
“Dĩ nhiên rồi. Nếu không có Pháp
Sư Hồi Phục thì nguy to. Nhưng cậu quên ai đang đứng cạnh à? Tôi đấy. Đừng nói
là cậu sợ độc trong khi có tôi nhé? Nghe tự ái đấy.”
“……”
À… đúng rồi. Tên này là Pháp Sư Hồi Phục, lại còn là Pháp Sư Hồi Phục hạng S với Năng Lực Thức Tỉnh Hoa Đà. Độc của đám quái hạng B này đối với hắn chẳng là gì cả.
Dù hắn nói chuyện nghe khó chịu thật, nhưng nghĩ tới việc giải độc thì yên tâm hẳn. Tôi thả lỏng mặt mày, lúc đó Tae Ra chỉ về rìa của tấm khiên bảo vệ.
“Dù thế nào cũng đừng rời khỏi
cái khiên này. Khói bốc lên từ chỗ bị ăn mòn cũng có độc đấy, hít vào là tụt
máu liền.”
“Có ai đẩy tôi ra ngoài cũng
chẳng bước ra đâu, khỏi lo.”
“Vậy thì tốt.”
Tae Ra dường như hài lòng với câu
trả lời của tôi, nở một nụ cười rồi lướt qua bảng tổ đội, kích hoạt kỹ năng.
[Tổ đội trưởng ‘Baek Tae Ra’ đã kích hoạt kỹ năng hỗ trợ ‘Bàn Tay Trị Liệu’.]
[Hiệu ứng của ‘Bàn Tay Trị Liệu’ giúp tổ viên hồi phục thể lực liên tục.]
Hai người kia được hồi máu liền trở nên hăng hái hơn. Han Chorok theo đúng yêu cầu của Yeom Dong Mae, chỉ nhắm vào điểm yếu dưới mõm mà chém. Còn Yeom Dong Mae thì vừa thu thập nguyên liệu, vừa xử lý gọn những con cóc lao đến, hai tay bê bết máu mà vẫn thản nhiên.
“Khục…”
Tôi quay đầu né tránh cái cảnh tay anh ta lục lọi trong bụng lũ cóc, thì lại cảm nhận ánh mắt ai đó. Không ngoài dự đoán—Goo Jung Ho vẫn đứng đó, cứ dòm tôi hoài.
Lại nữa à, anh này bị gì vậy? Tôi nhìn thẳng vào, quyết không tránh, khiến anh ta lúng túng, nở nụ cười ngại ngùng.
“À… nếu cậu sợ thì tôi có thể…”
“Hunter Goo Jung Ho.”
Tiếng nói lạnh lẽo vang lên từ sau lưng, tôi giật mình quay lại. Baek Tae Ra, với gương mặt lạnh tanh, đang nhìn Goo Jung Ho đầy sắc bén.
“V-vâng!”
“Đừng bận tâm bên này. Tập trung làm việc của mình đi.”
“À, v-vâng…”
“Và đừng có dùng mắt nhìn kiểu đó. Không vui đâu.”
“….”
“Không muốn giống tôi thì liệu hồn.”
Nói rồi, hắn nhếch môi cười, ngón tay gõ nhẹ vào đuôi mắt, như cảnh báo. Tôi cau mày. Biết rõ tính hắn là vậy, nhưng nghe hắn nói thế vẫn bực.