Chương 80
80.
Thấy cái sự ngây thơ ấy cũng dễ thương, tôi cúi người xuống, hệt như khi nói chuyện với một đứa em nhỏ.
“Vậy hôm nay cậu cũng đi để lên cấp cùng bọn tôi sao?”
“Không đâu, hôm nay tôi đi thu thập nguyên liệu trực tiếp. Mọi người giúp gom về nhiều lắm, nhưng vì không biết cách thu hoạch nên đôi khi đồ mang về bị hỏng. Mỗi lần như vậy tôi cũng thấy buồn lắm.”
Yeom Dong Mae trả lời bằng giọng điệu đầy thân thiện. Trong Guild, sau Kim Hana, chắc hắn là người hiếm hoi tôi có thiện cảm. Thế nên tôi gật đầu, phụ họa một cách nhiệt tình.
“À, chuyện đó thì tôi hiểu thật. Mất công gom nguyên liệu mà bị hỏng thì tiếc ghê. Nên hôm nay cậu đích thân đi cũng phải thôi.”
“Vâng. Lần trước cậu đưa Baek Tae Ra cặp sừng với trái tim Nightmare đúng không? Tôi đang định chế tác một món đồ từ đó. Nhưng nguyên liệu cần luyện chung lại nằm trong hầm ngục này, nên tôi muốn tự tay lấy để đảm bảo chất lượng.”
À, hóa ra cặp sừng và trái tim Nightmare cuối cùng cũng đến tay Yeom Dong Mae. Nhưng khoan đã… Hình như cậu ta gọi Baek Tae Ra bằng tên, không dùng kính ngữ nhỉ?
Tôi liếc sang Baek Tae Ra, thấy hắn trừng mắt như muốn hỏi “nhìn cái gì?” Thằng cha này nhìn vậy mà đã hai mươi ba tuổi rồi. Còn cái người trước mặt tôi… trông thì chắc chưa qua hai mươi là mấy.
Nghĩ mà thấy lạ. Han Chorok dù mới hai mốt tuổi mà trông cứ như bạn bè ngang hàng với tôi. Thế Yeom Dong Mae này bao nhiêu tuổi nhỉ?
Tò mò quá, tôi liều hỏi thẳng:
“Cậu… cho tôi hỏi tuổi được không?”
“Tôi á? Tất nhiên rồi. Tôi hai mươi chín.”
“……Hả?”
“Ơ? Sao vậy?”
Với cái mặt kia mà bằng tuổi tôi á?
“A! Nhắc mới nhớ, Dong Mae hyung và Yeon Seon Woo bằng tuổi nhau mà, nhỉ?”
“Thật sao? Wow, trông cậu trẻ hơn tuổi nhiều quá, tôi không nhận ra luôn!”
……Đùa tôi hả? Cái cảm giác bị chơi khăm chắc là thế này đây.
Bị khen trẻ trung bởi một người trông y như tân sinh viên vừa nhập học, tôi không nói được lời nào. Baek Tae Ra thì bắt được ý, phá lên cười lớn. Rõ ràng là cười nhạo tôi.
“Này, nhìn cái mặt cậu ta kìa. Buồn cười chết mất.”
“Tae Ra này, Hunter Yeon Seon Woo bằng tuổi tôi mà đúng không? Vậy sao cậu lại gọi thẳng tên?”
“……Hở?”
“Thế là không được đâu nhé.”
“……”
Ồ, thú vị đấy? Yeom Dong Mae vừa lên tiếng là Baek Tae Ra mặt sượng lại như ăn phải thứ gì đắng nghét. Nhưng hình như hắn cũng không dám cãi lại nên cúi đầu im lặng. Tôi thấy mới lạ nên cứ hóng tiếp. Nhưng lời tiếp theo của Yeom Dong Mae lại khiến mặt tôi cũng cứng đờ.
“Cậu ấy là người yêu của Jae Hee, càng phải giữ phép tắc hơn chứ.”
“……Khoan, đợi chút đã, Yeom Dong Mae này, không phải thế đâu, ưm!”
Tôi vừa há miệng định giải thích, thì Han Chorok đứng sau bất ngờ bịt chặt miệng tôi. Hắn giả vờ ngó đồng hồ, rồi giục mọi người di chuyển.
Tên khốn, cái chuyện quan trọng nhất mà cũng không cho nói hết câu…!
“Vào trong thôi?”
“Ưm ưm!”
“Ờ, phải đấy. Với lại, Tae Ra, cẩn thận đấy. Tôi sẽ để mắt trông chừng cậu.”
“Rồi rồi, biết rồi mà. Lắm lời thật.”
Dù câu chuyện đã kết thúc, nhưng cái tay to đùng kia vẫn bịt chặt miệng tôi, chẳng có ý định thả ra. Không những thế, hắn còn đẩy tôi về phía trước, làm tôi chẳng còn cách nào ngoài bước đi.
Tôi đập nhẹ vào mu bàn tay hắn, ý bảo buông ra, nhưng hắn vẫn cứng đầu không nhúc nhích. Tôi gườm gườm lườm hắn, thì lại cảm nhận thấy ánh mắt ai đó. Đảo mắt một vòng, quả nhiên, Goo Jung Ho vẫn đang lén lút nhìn tôi.
“Đừng để tâm. Cậu ở bên Master thì kiểu gì chẳng gặp mấy người thế.”
“……”
“Cứ kệ đi, mặc kệ mới là cách nhẹ đầu nhất.”
Hóa ra không chỉ mình tôi cảm thấy cái ánh mắt đó phiền phức. Bình thường cái tên Han Chorok này thờ ơ hết mức, thế mà lần này lại để ý chuyện đó, khiến tôi không khỏi thở dài.
Biết rồi, thôi buông tay ra đi.
Tôi khẽ gõ nhẹ lên tay hắn, mãi lúc đó hắn mới chịu thả. Dù vậy, hắn vẫn đứng chắn phía sau, rõ ràng định ép tôi phải vào trước. Không còn cách nào, tôi đành kéo theo Han Chorok phía sau, bước vào hầm ngục.
Mới đầu đã thấy chẳng lành rồi.
…
Lần trước bước qua cánh cổng, tôi đã nheo mắt vì ánh sáng quá gắt. Mở mắt ra là thấy đồng cỏ xanh mướt trải dài trước mắt, làm tôi ngạc nhiên tột độ. Một hầm ngục, nơi quái vật xuất hiện, mà lại mang phong cảnh yên bình như tranh vẽ.
Tất nhiên, tôi chẳng ngờ trong cái nơi tưởng yên bình đó lại lòi ra lũ quái vật gớm ghiếc kia…
Dù thế, tôi vẫn tưởng lần này cũng sẽ giống vậy thôi. Dù hầm ngục có khác đi, thì cũng không đến mức khác biệt quá lớn. Nhưng cái nơi mà tôi bước vào lần này – một hầm ngục hạng B – lại khác hoàn toàn ngay từ đầu.
Vừa bước qua tấm màn đen như sương mù, mùi tanh của nước đã xộc vào mũi. Tiếng nước nhỏ giọt từ trần nhà vọng lại trong không gian tối tăm, nền đất gồ ghề, bước đi cũng khó giữ thăng bằng.
Cẩn thận, sàn trơn lắm.”
Dù đã được Han Chorok nhắc nhở, tôi vẫn mất thăng bằng và loạng choạng chỉ trong tích tắc. Nhưng may mắn thay, nhờ có Baek Tae Ra và Han Chorok giữ lấy hai bên cánh tay, tôi mới không ngã lăn ra.
“À… cảm ơn.”
“Vụng về thật.”
Baek Tae Ra tặc lưỡi vẻ không vừa ý khiến tôi cười trừ rồi định rút tay ra khỏi hai người bọn họ. Nhưng mà, rõ ràng là tôi định rút ra, vậy mà hai cái tay này lại chẳng chịu buông.
Có vẻ như họ lo tôi lại ngã tiếp nên mới giữ chặt, dù vậy để nói thật thì nhìn họ quá mức gượng ép.
Mấy cái người này rốt cuộc là bị gì vậy?
Tôi nhìn Baek Tae Ra và Han Chorok với ánh mắt nghi ngờ. So với bình thường thì hôm nay hai người họ quá mức thân thiện, mà nhìn nét mặt thì chẳng đoán nổi đang tính gì.
Trong lúc đó, những người khác thì bắt đầu quan sát cấu trúc bên trong hầm ngục. Sơ qua cũng nhận ra đây giống như một hang động ẩm ướt. Không gian tối đến nỗi khó mà nhìn thấy rõ dưới chân, Baek Tae Ra liền lập tức bật vật phẩm ánh sang lên.
“Khu vực đầu tiên là Cóc Độc, đúng không?”
“Ừ. Chuẩn bị đi.”
Cóc Độc? Nghe Baek Tae Ra và Han Chorok trao đổi, tôi đưa mắt nhìn theo hướng từ vật phẩm ánh sáng chiếu tới.
“Hở?”
Rồi tôi khựng lại, vô thức lùi về sau. Nhưng mà, Baek Tae Ra vẫn giữ chặt tay tôi nên tôi không lùi được nữa.
“Đừng rời khỏi tôi.”
“……K-kia kìa.”
“À, cái đó là Cóc Độc đấy.”
Baek Tae Ra nhìn theo hướng tay tôi chỉ rồi trả lời tỉnh bơ. Nhưng cái kiểu tỉnh bơ đó… thực sự không chấp nhận được.
“Bộp, bộp, bộp-bộp.”
“Bộp, bộp, bộp, bộp.”
“Bộp-bộp, bộp, bộp-bộp.”
Thứ đó là một con cóc khổng lồ, to hơn cả người. Những con cóc màu nâu vàng bám chi chít trên vách hang, bắt đầu phát ra âm thanh khi nghe thấy tiếng động của chúng tôi.