Chương 8
8.
Đây là hợp đồng nô lệ à?
“……?”
Khi đang ngồi thẫn thờ trên sàn cố sắp xếp lại suy nghĩ, tôi chợt cảm nhận toàn thân dần mất sức. Sự lạ lùng đến bất chợt khiến tôi hoảng hốt, đang loay hoay kiểm tra bản thân thì bất ngờ, lưng tôi khuỵu xuống, tôi vội chống tay xuống sàn.
Cái quái gì thế này? Sao tự nhiên lại thế này?
Ngay cả cánh tay đang chống đất cũng run bần bật, tôi càng thêm hoảng loạn. Đúng lúc ấy, một cửa sổ trạng thái đỏ rực hiện lên trước mắt, phát ra âm thanh đáng ngại, báo hiệu thiếu hụt mana.
[Cảnh báo: Thiếu hụt mana! Nếu tiếp tục sử dụng kỹ năng khi mana chưa hồi phục, sinh lực sẽ giảm!]
Tiếng cảnh báo lách cách vang lên, cửa sổ trạng thái chớp nháy đỏ lòe, tôi vội phẩy tay tắt nó đi và dừng kỹ năng lại. Dù vậy, thường thì đối tượng dính kỹ năng vẫn cứ tiếp tục ngủ say, vì trạng thái Sleep kéo dài sẽ khiến người ta chìm vào giấc ngủ sâu.
Thế nhưng Lee Jae Hee lại trái ngược hoàn toàn, hắn mở mắt ngay lập tức. Hắn lặng lẽ nhìn trần nhà trong căn phòng tối mờ, rồi chớp mắt vài lần như đang chìm vào suy nghĩ. Thấy hắn không hề có phản ứng gì, tôi cũng nín thở, tranh thủ kiểm tra lại cơ thể mình.
Nhờ năng lực hồi phục tự nhiên, mana đang dần hồi phục, sức lực cũng từ từ quay lại. Không ngờ cạn sạch mana lại dẫn đến tình trạng như thế này, tôi cảm thấy hơi bối rối.
Cũng đúng thôi, mới một tháng cày cuốc mà, tôi biết gì đâu.
Khắc sâu bài học: Không bao giờ để mana tụt xuống mức nguy hiểm khi dùng kỹ năng, tôi từ từ chỉnh lại tư thế. Và rồi đúng lúc đó, với giọng nói đặc trưng ngái ngủ, Lee Jae Hee cất tiếng hỏi:
“Đã bao lâu rồi?”
Tôi ngồi xếp bằng ở góc phòng, lặng lẽ cúi nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay. Chiếc đồng hồ mặt kính đã rạn nứt nhẹ sau pha va chạm vừa rồi, nhưng may là vẫn chạy tốt. Dù vậy, tôi vẫn sẽ đòi bồi thường thiệt hại.
“Khoảng một tiếng rưỡi.”
Nghe xong, Lee Jae Hee từ từ chuyển ánh mắt đang nhìn trần nhà sang phía tôi. Ánh nhìn vô cảm như nhắc nhở “À, còn cậu nữa nhỉ”, khiến tôi chẳng cảm nhận được chút cảm xúc nào.
Đôi mắt trơ trọi, phảng phất sự mệt mỏi của cuộc đời, khiến tôi không dám nhìn thẳng, đành dán mắt vào cằm hắn, tránh đi cảm giác sởn gai ốc. Đôi mắt đó… liệu có phải mắt người sống không vậy?
Rồi, sau một hồi quan sát không nói lời nào, Lee Jae Hee mở miệng, có vẻ như tò mò:
“Sao lại dừng kỹ năng?”
Có vẻ hắn vẫn còn ngái ngủ nên giọng nói càng thêm chậm rãi. Tôi cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể, đáp lại một cách đĩnh đạc. Bởi tôi không muốn bị át vía từ đầu.
“Vì cạn mana.”
“À…… cấp độ 50 mà.”
50 cái gì? Là 52 nhé, thằng khốn.
Hai cấp độ khác nhau một trời một vực, vậy mà hắn dám tự ý giáng cấp tôi những hai bậc. Tôi lén lườm Lee Jae Hee, tính toán rằng trong phòng tối thế này, hắn sẽ chẳng nhìn rõ.
“Là 52.”
“Ra vậy, 52.”
Hắn vừa cười khẩy đấy à? ……Nhìn kiểu gì cũng thấy cười khẩy mà.
Khi tôi còn đang nghi ngờ ánh mắt cùng nụ cười nhếch mép của hắn, Lee Jae Hee từ từ chống tay ngồi dậy. Hắn chậm rãi đứng lên, kiểm tra qua cơ thể rồi bước xuống khỏi ghế.
Sao hắn lại động đậy? Tôi thầm cảnh giác, dõi mắt theo từng cử động. Chỉ vài bước, hắn đã đứng ngay trước mặt tôi. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn phía sau lưng hắn khiến vóc dáng ấy càng thêm phần áp đảo, khiến tôi vô thức nuốt khan.
Nhưng rồi, lời hắn nói tiếp theo lại thổi bay mọi căng thẳng trong tôi.
“Có vẻ cậu thích ở trong tình trạng thế này nhỉ.”
……Ngồi bệt dưới sàn ấy à? Chưa đủ với việc cười nhạo tôi, giờ còn coi thường nữa chắc?
Chính khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu ra rằng phẫn nộ có thể dễ dàng quét sạch nỗi sợ.
“Không phải đâu, tại thể lực tôi không đủ để đứng suốt một tiếng rưỡi thôi. Nhưng mà, đâu có chỗ nào khác để ngồi đâu. Với lại, phạm vi kỹ năng vừa rồi cũng có giới hạn, nên đành phải vậy thôi. Lần sau, thay vì chỉ để mỗi cái ghế cho cậu ngồi, cậu thử để thêm một cái ghế cho người khác ngồi nữa xem?”
Nhìn bằng mắt đi, ngoài chỗ cậu đang ngồi ra thì còn cái quái nào để ngồi nữa đâu. Lòng tốt thì để dành cho mấy chuyện thế này đi, đừng có đem phung phí mấy chỗ vô ích.
Tôi nặn ra nụ cười, đá xoáy khéo léo, nhưng Lee Jae Hee lại mắc kẹt ở cái chi tiết chẳng liên quan gì.
“Phạm vi kỹ năng? Nếu kỹ năng vừa rồi là phạm vi, vậy lúc đầu sao cậu lại chạm vào trán tôi?”
Nghe cứ như thể tôi có tâm địa đen tối, cố ý đụng chạm dù chẳng cần thiết vậy. Quanh hắn toàn mấy kẻ tôn sùng, nên cái sự tự tin thừa mứa cũng chẳng lạ.
Này, tôi không có hứng thú với trán thằng đàn ông nào đâu nhé!
“Điều kiện kích hoạt là phải tiếp xúc. Sau khi kích hoạt rồi thì chỉ cần mục tiêu nằm trong phạm vi là được. Dĩ nhiên, không nhất thiết phải là trán, nhưng mà… cầm tay hay cầm chân thì kỳ quá còn gì?”
Nắm má hay cổ của người đang nằm thì cũng chẳng hợp lý. Với tư thế lúc đó của Lee Jae Hee, chạm vào trán là tiện nhất, thế mà hắn còn soi mói. Đúng là phiền phức.
“Phạm vi bao nhiêu?”
“Ừm… tầm đúng bằng diện tích căn phòng này.”
Nghe tôi nói vậy, Lee Jae Hee lại liếc nhìn xung quanh, rồi thản nhiên quay lưng bước ra khỏi phòng. Tôi lồm cồm đứng dậy, lẽo đẽo đi theo thì hắn lại hỏi tiếp:
“Các kỹ năng khác cũng tương tự à?”
“Phạm vi thì tương tự, nhưng điều kiện kích hoạt thì còn tùy kỹ năng……”
Ớ, khoan đã. Cái thằng này định moi móc bí quyết làm ăn của tôi sao?
Theo những gì tôi học được ở thế giới này, thông tin về kỹ năng là chuyện tối mật, trừ khi thân thiết lắm mới chia sẻ. Ngay cả ở phòng khám, chỉ cần kiểm tra thẻ Hunter là đủ, chẳng ai hỏi đến class hay guild. Đó là vùng cấm với thợ săn.
Suýt nữa thì buột miệng, tôi vội dừng lại. Lee Jae Hee, đang bước vào văn phòng, hướng về phía ghế sofa, bỗng bật cười khẽ như bắt được tín hiệu.
“Không mắc bẫy nhỉ.”
“……Vâng, may là không mắc bẫy. Ha ha.”
Khốn nạn, sống kiểu này còn gọi là sống sao?
Bình thường, gặp trò này tôi đã chửi ầm lên rồi. Nhưng với Lee Jae Hee thì… tôi chỉ biết cười trừ như thằng ngốc. Đến cả Han Chorok đứng canh trong phòng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đồ ngu rõ mồn một.
Cậu ta nhìn cái gì? Nếu tôi mà bảo cậu ta hạ mắt xuống… chắc cậu chẳng còn mắt để nhìn đời.
“Ngồi đi. Nếu thích ngồi dưới đất thì cứ thoải mái.”
Tên khốn đó còn lịch sự chỉ tay xuống ngay chỗ sàn trống cạnh sofa nữa. Mày mà dễ bắt nạt chút thôi, tao đã vả nát mặt mày rồi.
“Ha ha, cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng ngồi sofa vẫn hơn. Tôi xin ngồi đây.”
“Vậy tùy cậu.”
Hắn thản nhiên đồng ý, khiến cuộc hội thoại như thể tôi đang đi xin phép hắn vậy. Mặt tôi co rúm lại nhưng cố nhịn, ráng nặn ra một nụ cười gượng. Mà dù tôi có cố nhún nhường đến thế, lỡ hắn muốn đánh, thì tôi cũng chẳng còn lời nào để nói.