Chương 79
- Home
- [NOVEL] KHỞI TẠO KẾT ẨN
- Chương 79 - Tập 11. hầm ngục hạng B thật sự (1)
Tập 11. hầm ngục hạng B thật sự (1)
79.
Vị trí của hầm ngục cần clear lại là một trường tiểu học ở Gireum-dong. Vì khu này cũng gần Daehak-ro, nơi có hội quán của Guild, nên đi xe không mất nhiều thời gian.
Trường tiểu học bị đóng cửa do hầm ngục đột ngột xuất hiện, dù đang giữa ban ngày vẫn mang một vẻ u ám y như trong phim kinh dị. Có lẽ bởi lớp sơn bong tróc trên tường hay khung thành bóng đá với lưới rách tả tơi đứng trơ trọi như một thứ ghê rợn. Không hiểu sao cái sân trường im ắng này khiến tôi nổi da gà mà bất giác xoa nhẹ cánh tay nổi gai ốc.
Đã lâu lắm rồi tôi mới giẫm lên cát sân trường, lặng lẽ lấy mũi giày cày nhẹ lớp cát, rồi ngẩng đầu lên. Cánh cổng sắt giống hệt cái tôi từng thấy ở Junggye-dong lại sừng sững đứng giữa sân trường như một thứ gì đó kiêu ngạo phô trương.
Không ngờ có ngày tôi lại đứng trước cái cổng này lần nữa. Cái quyết tâm không bao giờ bén mảng đến hầm ngục lại giờ hóa ra chẳng có nghĩa lý gì khiến tôi gãi cổ ngượng ngập.
Ừ thì đã đến rồi, biết sao giờ. Chỉ mong lần này đừng có quái vật dạng côn trùng là được.
Khi tôi còn đang tần ngần nhìn chằm chằm vào lối vào hầm ngục, bỗng cảm giác được có ánh mắt nào đó, tôi quay đầu lại. Đập vào mắt tôi là một hunter thuộc Guild Củ Cải Non, người cùng tổ đội lần này.
Hình như tên là Goo Jung Ho thì phải? Theo lời Baek Tae Ra giới thiệu, hắn là hunter hạng A, sở hữu năng lực hệ độc.
Nhưng mà… sao hắn cứ nhìn tôi hoài vậy?
Từ nãy đến giờ, cứ có cơ hội là hắn lại liếc nhìn tôi, khiến tôi ngày càng bực bội. Không phải chỉ liếc qua một hai lần, mà từ lúc khởi hành đã cứ thế suốt.
Tôi thử nhìn thẳng lại, nghĩ hắn có gì muốn nói, nhưng y như người mắc cỡ, hắn vội tránh ánh mắt. Mà cứ hễ tôi quay đi, hắn lại liếc trộm.
Cái cảm giác ấy… vừa khó chịu vừa rờn rợn.
“Làm gì thế?”
“……Không có gì. Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Một bàn tay bất ngờ đập nhẹ lên vai khiến tôi quay đầu. Han Chorok, chẳng biết từ khi nào đã đến sát bên, cũng đang nhìn về hướng tôi vừa nhìn.
Nhìn thấy Goo Jung Ho đang giả vờ làm ngơ, Han Chorok cau mày. Hắn lặng lẽ dịch người, đứng chắn ngay trước mặt tôi.
Nhờ vậy, ánh mắt của Goo Jung Ho không còn chạm tới tôi nữa. Hắn chặn luôn tầm nhìn bằng cái lưng to tướng của mình.
“Chuẩn bị gì chứ. Chỉ là clear lại hầm ngục hạng B thôi mà.”
“……Cậu nói kiểu đó là người ta ghét cậu đấy.”
“Ghét thì ghét, cậu vào lẹ đi.”
Tôi cũng sắp ghét cậu đến nơi rồi, đồ khốn.
Không rõ Han Chorok có hiểu ánh mắt tôi muốn nói gì không, nhưng hắn vẫn cứ đứng chắn trước mặt tôi, rồi nghiêng đầu về phía lối vào hầm ngục đằng sau, ý bảo tôi đi trước.
Tôi hậm hực xoay người dẫn đầu. Thấy vậy, Baek Tae Ra vừa liếc sang nhìn, vừa cắt ngang cuộc trò chuyện với người khác, sán lại gần. Cái kiểu dính lấy tôi quá đà khiến tôi phản xạ lùi lại theo bản năng.
“Gì đấy, sao lại thế?”
“Gì cơ?”
Baek Tae Ra nhún vai thản nhiên, ra vẻ chẳng hiểu gì. Nhìn thế lại càng thấy lạ.
“Cứ bình thường đi. Cái kiểu này thấy ghê ghê.”
“Bình thường mà. Lại có gì không vừa ý nữa?”
“Đó! Cái kiểu mắng xéo ấy! Cứ như thế đi. Đừng cố tỏ ra tử tế làm gì. Ở đây đã rợn rợn rồi, cậu mà còn bày trò thì nổi hết da gà.”
“Cậu đúng là có xu hướng chuốc đòn về mình.”
“Câu đó, giờ nghe tự nhiên ghê.”
“……”
Lúc đó tôi mới hài lòng mà bước đi tiếp. Và rồi, một gương mặt hiền lành hiện ra trước mắt. Đôi mắt tròn tròn như cún con, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cái đầu tròn trịa khiến người ta cảm thấy vừa đáng yêu vừa dễ mến.
Yeom Dong Mae – cái tên đó nghe thật quen thuộc. Người đàn ông trước mặt chính là Yeom Dong Mae, nhà chế tác nổi danh.
“Giờ mới xuất phát sao?”
Yeom Dong Mae, với vóc dáng nhỏ bé chỉ cao đến vai của Han Chorok, vừa bẽn lẽn hỏi vừa nở nụ cười nhẹ. Cõng chiếc balo còn to hơn cả thân người, đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi, trông chẳng giống một người có thể chế tác ra những bộ giáp hay bình bình thuốc thượng hạng chút nào.
Nhưng bộ giáp tôi đang mặc, cả bộ giáp hắn đang mặc cũng đều do chính tay Yeom Dong Mae chế tạo. Dù trông gương mặt hắn chẳng có vẻ từng trải qua việc gì nguy hiểm, hắn vẫn làm ra những món đồ đáng kinh ngạc.
Vừa thấy kỳ lạ, tôi lại vừa lo lắng, nên không thể không hỏi lại lần nữa – câu hỏi mà từ lúc khởi hành đến giờ tôi đã hỏi mấy lần.
“Thật sự lần này Hunter Yeom Dong Mae cũng vào hầm ngục cùng bọn tôi sao?”
“Vâng! Nhưng cậu đừng lo, tôi từng đi nhiều rồi, dù không giúp được gì thì ít nhất cũng không làm phiền đâu.”
“Cậu đừng nói thế chứ, người làm phiền chắc là tôi mới đúng…… Nhưng cậu đi hầm ngục nhiều vậy sao?”
“Ừ, các anh chị trong Guild vất vả để giúp tôi lên cấp lắm đấy.”
Nhìn gương mặt sáng bừng như chưa từng giết nổi một con quái nào, nhưng hắn lại cười hồn nhiên như trẻ con đi dã ngoại. Giọng nói tràn đầy phấn khích như tiếng chim hót khiến không khí xung quanh cũng vui vẻ hơn hẳn.