Chương 77
77.
Cậu đang an ủi hay đang trêu tôi vậy? Có khi nào thằng nhóc này lén học trò đùa ác từ Lee Jae Hee không? Kỹ năng chơi khăm Seon Woo chẳng hạn.
“Dari à… loài người không sống nổi 900 năm đâu.”
“Thật hả? Sao loài người lại không sống nổi 1,000 năm vậy?”
“Sao cậu sống được tới một nghìn năm cơ chứ?”
“Seon Woo nói gì thế! Bọn tôi ấy à, sống năm ngàn năm là chuyện thường…”
“À thôi, thôi, không muốn nghe nữa! Chín trăm năm gì chứ, chín trăm năm…”
Dù biết chẳng phải lỗi của Dari, tôi vẫn lỡ buột miệng cằn nhằn nó. Không muốn bị thấy là mình khó coi, tôi quay lưng lại, nhắm mắt. Cảm nhận được Dari đằng sau ngơ ngác không biết làm sao.
“Đừng lo quá, Seon Woo. Các chiều không gian đều có khả năng tự điều chỉnh khi xuất hiện hiện tượng dị thường. Giống kiểu cơ chế hồi phục ấy! Nếu Seon Woo bị xem là dị thường, hệ thống sẽ tự đưa cậu quay về thôi!”
Hở? Cái gì cơ?
Tôi lập tức quay lại, túm lấy Dari mà hỏi gấp:
“Khoan đã, cậu nói gì đấy? Cơ chế hồi phục?”
“Ừm, tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng đã nghe nói! Có một hệ thống hồi phục tự động! Là nhân… nhân… nhân quả! Gọi là nhân quả theo tiếng bên này!”
“……”
Có nghĩa là… nếu tôi bị hệ thống xem như một dị thường, thì sẽ bị đẩy ngược lại thế giới cũ? Cũng giống như lúc đột ngột bị kéo đến đây?
“Dị thường… Thế làm sao để bị nhận diện là dị thường?”
“C-cái đó thì tôi chịu…”
Phải kéo aggro (sự chú ý) mới được nhận diện sao? Nhưng kéo kiểu gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, bám lấy nam chính Lee Jae Hee chắc là cách dễ nhất… Nghĩa là dù sống dù chết tôi cũng phải dính lấy hắn?
Tôi ngồi đăm chiêu, còn Dari thì lượn lờ quanh giường. Tôi vươn tay ôm lấy nó, hỏi rất nghiêm túc:
“Dari này.”
“Ừ?”
“Cậu đứng về phe nào?”
“Ể…?”
“Trong hai người — Lee Jae Hee và tôi, cậu đứng về phe ai?”
Tôi dịu giọng, nhưng hỏi rất cặn kẽ. Đôi mắt Dari đảo quanh, lúng túng thấy rõ.
“T-tất nhiên là phe Seon Woo!”
“Thế à? Vậy nếu biết được điều gì hay, cậu sẽ báo cho ai đầu tiên?”
“……C-cậu?”
“Đúng rồi!”
Tôi ôm chặt Dari vào lòng, mỉm cười. Dù gì thì đứng về phía tôi cũng là kẻ liên quan đến chiều không gian, vậy là được rồi.
Thực ra, tôi cũng chẳng phải kiểu suy nghĩ sâu xa cho lắm. Cũng đến giờ đi ngủ rồi.
Để mai tính tiếp.
“Dari, cậu là phe tôi đấy, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi! Tôi là phe Seon Woo!”
Chỉ một câu đơn giản vậy thôi, mà lòng tôi dịu lại, nhắm mắt ngủ ngon.
…
Ánh đèn cam mềm mại lướt qua từng đường nét cơ bắp săn chắc. Lee Jae Hee vừa lau tóc ướt, vừa bước tới bàn đặt gần cửa sổ, cầm lấy điện thoại.
Lee Jae Hee thao tác trên điện thoại, nhanh chóng gọi cho số đã lưu quen thuộc. Sau vài hồi chuông, người ở đầu dây bên kia bắt máy.
*Alo? hyung hả?
“Ừ, Taera à. Cậu chuẩn bị ngủ rồi à?”
*Chưa. Giờ này ai ngủ. Nhưng anh gọi giờ này có chuyện gì thế?
“Có chuyện muốn hỏi.”
Lee Jae Hee tháo khăn khỏi mái tóc đã khô, ném vào giỏ đồ giặt, rồi tiến ra trước cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh đêm.
Căn villa nằm gần sông Hàn, từ đây có thể thấy rõ con đường bắc qua sông xa xa. Mỗi lần xe chạy qua, ánh sáng đỏ hắt lên khuôn mặt hắn rồi lại tắt lịm.
Chuyện gì vậy?
Giọng Taera, xen chút thắc mắc, vang lên qua điện thoại.
Đã tám năm từ lần đầu gặp gỡ. Nhưng khoảng thời gian cùng vào sinh ra tử thì còn lâu hơn thế. Mỗi lần Jae Hee quay ngược thời gian, hắn luôn vướng vào Baek Tae Ra. Cả Taera lẫn Chorok — những người luôn kề bên hắn qua bao lần tái quy hồi, giờ chẳng khác nào những đứa con.
Vậy mà giờ hắn lại phải nghe rằng mình đã đi đến đoạn kết. Rằng bản thân chỉ là nhân vật chính trong một trò chơi.
Hình ảnh Seon Woo khi nói ra điều đó, hiện lên trong đầu hắn. Jae Hee thở ra khe khẽ, gương mặt thả lỏng.
“Chuyện đi công tác tỉnh ngày mai ấy… cậu đi thay anh được không?”
*……Hả? Anh bảo em thay anh đi đàm phán với liên minh guild? Để nói về khả năng Bùng Phát Quái Vật có thể tái diễn? Họ chỉ chịu nghe vì đó là anh đấy. Nếu là em, họ đâu tin.
“……Ra vậy.”
Jae Hee đáp khẽ, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từng có lúc, hắn ghen tị với dòng sông đen ngòm kia. Dù trôi lững lờ, nước sông vẫn có điểm đến. Còn hắn, như cái phao trôi dạt giữa biển lớn không phương hướng, cứ mãi loanh quanh một chỗ.
Những khi đó, hắn cảm thấy mình là kẻ lạc lối. Không chỉ mất phương hướng—mà còn mất cả thời gian, người thân, lẫn cuộc đời. Cảm giác lạc lõng, vô định như kẻ lưu lạc không nhà.
*Chờ đã… chẳng lẽ vì Seon Woo nên anh định hoãn? Để vào hầm ngục cùng cậu ta?
“……”
*Thật hả? Có gì giữa hai người sao?
“Có gì đâu. ……Chỉ là… lần này, anh cảm giác như sắp thấy được đoạn kết rồi.”
*……
Taera im lặng.
Mỗi lần nghe Jae Hee lẩm bẩm rằng mình chẳng thấy lối thoát, Taera đều im lặng. Với đôi mắt mệt mỏi, hyung thường nói về những ngày không có hồi kết. Khi đó, những người bên cạnh hyung, luôn phải bất an thay phần anh ấy.
Nhưng giờ, nghe nói đã nhìn thấy đoạn kết… dù “kết thúc” chưa chắc là chuyện vui, Taera vẫn thấy tim đập nhanh hơn, lòng có chút mừng thầm.
*……Anh.
“Taera.”
*Ừ.
“Chuyện lúc nãy… nhớ giữ lời.”
*……
“Lúc đó anh nói đùa, nhưng giờ thì không. Phải đưa Seon Woo trở về an toàn, không bị thương tổn.”
*……Ừ, được rồi. Cứ tin ở em. Với lại, anh thấy tên Chorok chưa? Cứ thấy Yeon Seon Woo là cái đuôi ngoe nguẩy, chạy theo như cún con ấy?
Baek Tae Ra cố đùa giỡn, làm nhẹ bầu không khí. May thay, Lee Jae Hee cũng mỉm cười khẽ, như thể đồng tình hơn là thấy buồn cười.
“Ừ, cảm ơn cậu. Xin lỗi gọi muộn vậy. Nghỉ ngơi đi.”
*Anh cũng ngủ sớm đi. Làm ơn ngủ đi, đồ người.
“Ừ.”
Lee Jae Hee khẽ đáp, giọng pha chút ý cười, rồi ngắt máy. Hắn ném điện thoại lên giường, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Yeon Seon Woo. Cứ như thể qua mặt gương đen, khuôn mặt ấy phản chiếu lại.
Đôi mắt nâu nhạt luôn nhìn thẳng vào hắn, giờ run rẩy như con thú nhỏ bị phát hiện bí mật. Đôi mắt bé xíu, yếu đuối như loài ăn cỏ đó khiến Lee Jae Hee cồn cào khát vọng.
Seon Woo cứ giả vờ ngây thơ như thể không hiểu gì.
Nhưng hắn thì đã chuẩn bị sẵn sang, chậm rãi dồn ép con mồi, chỉ chờ cắn vào cổ họng. Seon Woo đã sơ suất để lại quá nhiều manh mối, nên dù giờ có phủ nhận thì cũng vô ích. Nếu cậu cứ tiếp tục giả ngu, hắn sẽ cào xé cho đến khi cậu lộ ra hết.
Chỉ cần đau đớn đến bật khóc, cậu sẽ phải nói thật thôi. Với một người kiên nhẫn như hắn, chuyện đó chỉ là vấn đề thời gian.
Ấy vậy mà, chính hắn lại quên sạch mọi kế hoạch, ngoan ngoãn như chó săn đã được huấn luyện. Tất cả kể từ khoảnh khắc Yeon Seon Woo, bằng một gương mặt cương nghị, nói ra điều đó:
Rằng cậu ấy đã thấy đoạn kết. Rằng Lee Jae Hee không cần quay ngược thời gian nữa.
Ngay giây phút ấy, đầu óc hắn trống rỗng.
Seon Woo khi nói những lời đó, vừa như sợ hãi vừa như nhẹ nhõm. Cứ như đã chờ đợi bao lâu để được nói ra.
Đến giờ, hắn vẫn không rõ cảm xúc mình lúc ấy là gì. Chỉ biết đây là lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, hắn cảm nhận được trái tim mình đập loạn.