Chương 76
76.
Từ những sơ hở tôi để lộ, Lee Jae Hee đã gom lại và dựng nên cả câu chuyện, giờ hắn nhìn tôi như thể đã có sẵn câu trả lời.
Tôi ngu thật.
“Giả vờ nói không hiểu…bản thân cậu tin nổi không?”
“……Không. Chắc chắn không. Cậu đã xác nhận xong rồi còn gì.”
Hắn không đáp, chỉ nở nụ cười. Tôi nhìn cái nụ cười nhếch mép trơn tru ấy mà lòng nặng trĩu, chỉ biết thở dài.
“Nhưng mà… chuyện này nếu nói ra cũng chẳng ai tin đâu.”
“Tin hay không là việc tôi quyết định. Không phải cậu.”
“Tôi không muốn kể với ai mà không tin tôi. Bị coi là kẻ điên thì ngại lắm.”
Lee Jae Hee vẫn ngồi vắt chân, hừ khẽ, suy nghĩ. Rồi hắn nhún vai, nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Cứ coi cả hai ta là kẻ điên đi. Thế được chưa?”
“……”
“Vậy nói đi. Dù khó tin, tôi cũng sẽ giả vờ tin.”
Rõ ràng, hắn không có ý định kết thúc cuộc nói chuyện này nửa vời. Với cái thái độ chắc chắn đó, tôi đành khó nhọc mở miệng:
“Nói đơn giản thì… tôi là người vượt qua chiều không gian đến đây. Nhưng tôi nghĩ mình đến từ thế giới bên ngoài.”
“……Bên ngoài?”
“Ở thế giới tôi từng sống… nơi này chỉ là một trò chơi. Tôi đã chơi trò đó và bị cuốn đến đây. Vậy nên tôi biết cậu là người đánh dấu của Han Chorok. Và cả…”
Tôi nuốt khan, cổ họng khô khốc như thể chẳng còn tí nước bọt nào. Nhưng tôi gắng sức, thốt ra nốt những lời còn lại:
“…Tôi cũng biết, cậu cứ lặp lại quá khứ.”
“……”
“Cậu là một người hồi quy. Không chỉ một lần, mà là rất nhiều lần.”
Gương mặt Lee Jae Hee như bị tẩy sạch mọi biểu cảm. Nét cười biến mất, làn da trắng bệch, ánh mắt trống rỗng nhìn tôi chằm chằm, tưởng như ngay cả thở cũng không.
Và tôi… phải nói ra lời này, tôi đã muốn nói từ lâu, nhưng chưa từng có cơ hội.
“Tôi đã luôn muốn nói với cậu… Lee Jae Hee-ssi, cậu không cần phải hồi quy nữa đâu. Theo những gì tôi biết, câu chuyện của cậu kết thúc ở Keymaster rồi. Đó là Ending.”
“……”
Lúc ấy, trong đôi mắt ngập tràn hư vô như sương mù kia, ánh sáng bắt đầu le lói. Ánh mắt ấy bừng lên sắc thái mới, sự lười nhác, nhàm chán bao quanh hắn dường như tan biến.
Đó là khoảnh khắc Lee Jae Hee thật sự lộ diện.
“Thật…”
“……”
“…Thú vị. Có thể nói rõ hơn không?”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng điệu nghiêm túc như vậy từ hắn. Hắn tháo chân khỏi tư thế vắt chéo, hơi nghiêng người về phía trước, sự nôn nóng ẩn hiện trong thái độ, đôi môi thấp thoáng nụ cười mờ nhạt.
Đó mới là nụ cười thật sự của Lee Jae Hee. Nụ cười yếu ớt như sắp tan biến, đến cả trong game tôi cũng chưa từng thấy.
…
Căn phòng Lee Jae Hee chuẩn bị cho tôi, chỉ trong một ngày đã được dọn dẹp đâu vào đấy. Phải nói là cực kỳ hoàn hảo. Có thể điều chỉnh ánh sáng từ sáng rực đến dịu nhẹ, chiếc giường mới toanh thì thoải mái vô cùng.
Quan trọng nhất là luôn sạch sẽ. Nghe hắn nói thì có người sống ở tầng hai, chuyên lo việc dọn dẹp. Họ chỉ đến khi tôi và hắn ra ngoài làm việc, giữ cho căn nhà lúc nào cũng sạch sẽ, cơm nước giặt giũ cũng chẳng phải lo.
Họ còn nắm rõ lịch trình của Lee Jae Hee, nên chỉ xuất hiện lúc hắn vắng nhà. Khi hắn ở nhà thì đồ ăn đã nấu sẵn sẽ được mang tới trước cửa.
Một căn nhà hoàn hảo. Không cần phải lo nghĩ bất cứ điều gì.
Nhưng… dù có nằm duỗi người hết cỡ trên chiếc giường êm ái đó, lòng tôi vẫn chẳng thấy yên.
“……Xong đời rồi.”
Lần này không phải nói bâng quơ nữa, mà thật sự xong đời rồi. Tôi bị lộ là người đến từ thế giới khác. Và Lee Jae Hee biết hắn là nhân vật chính của một trò chơi.
Tôi để lộ hết, còn hắn thì vẫn chưa nói cho tôi biết phần thưởng khi tiêu diệt Keymaster là gì. Đã vậy, tin đồn hẹn hò giữa tôi với hắn vẫn còn làm loạn ngoài kia.
Tôi bực bội trở mình, chống cằm lên tay, rồi với tay chộp lấy mớ tài liệu vương vãi trên giường. Trang đầu tiên in hình khuôn mặt của Yeon Seon Woo.
Là Seon Woo của thế giới này, không phải tôi.
Tập hồ sơ tôi đã lừa khéo lấy được từ Lee Jae Hee trong ngày đầu tiên bị lôi về Guild Củ Cải Non, sau khi ký xong hợp đồng. Tôi giả bộ tò mò muốn biết hắn đã điều tra gì, nên xin xem. Thật ra là vì tôi muốn biết thêm về Seon Woo.
Bên cạnh bức ảnh lạnh lùng, vô cảm ấy là tên, tuổi, địa chỉ… cả khả năng trở thành hunter cũng được ghi lại. Kể cả chuyện điều hành phòng khám tâm lý, thu nhập ra sao… tất cả đều chi tiết.
Tôi vô thức lật lại từng trang hồ sơ đã xem không biết bao lần, rồi dừng tay ở phần ghi chú đặc biệt.
〈Năm 19xx, Bùng Phát Quái Vật thứ 35,623 xảy ra tại Dongjak-gu, Seoul, cha mẹ đều thiệt mạng.〉
Dòng chữ ngắn gọn, lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với sự nặng nề ẩn chứa trong nó. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào đó, rồi cảm giác nghẹt thở tràn lên, buộc phải cố thở hắt ra, ném tập hồ sơ lại lên giường.
Yeon Seon Woo ở thế giới này, mất cha mẹ trong một đợt Bùng Phát Quái Vật từ nhỏ, sau này dù trở thành hunter nhưng cũng chẳng hoạt động gì mấy. Không có bạn bè, cũng chẳng có họ hàng thân thiết.
Một cuộc sống cô lập, vận hành phòng khám tâm lý, chỉ thế thôi. Như kiểu sống vì còn sống, trôi qua ngày tháng vô vị.
Thế giờ, cậu ta đang ở đâu? Đã chết rồi? Hay vẫn sống, với thân phận là chính mình của thế giới này?
Dù sao đi nữa, cảm xúc duy nhất tôi có lúc này là—
“A… tôi cũng nhớ mẹ mình.”
“Ơ? Seon Woo, cậu nói gì thế?”
Dari đang lau viên ngọc trên kệ trang trí liền ngẩng đầu nhìn. Đó là Ngọc của Kẻ Sưu Tầm – nơi lưu giữ ký ức của tôi được đặt trên giá đỡ, nằm gọn trên kệ. Lee Jae Hee nói rằng cứ để vậy là an toàn nhất, không gây chú ý.
“Dari.”
“Ừm!”
“Lại đây nào.”
Tôi mệt mỏi vẫy tay gọi, Dari liền bay phất phới tới giường, đáp xuống bên cạnh tôi. Cái vẻ thong thả ấy làm tôi bật cười nhẹ.
“Sao chăm chỉ lau viên ngọc thế?”
“Tại vì bên trong có ký ức của Seon Woo mà! Tôi phải bảo vệ! Tôi giữ an toàn cho viên ngọc!”
“Ui, cảm ơn nhiều nha.”
“Phải cảm ơn thật nhiều đấy, Seon Woo.”
“……Này, cậu nghe hết nãy giờ rồi đúng không?”
Tôi chuyển chủ đề. Ngay lập tức, đôi cánh nhỏ kia rung rung, Dari bối rối liếc nhìn tôi, con mắt to tròn đảo qua đảo lại.
“……Ừm.”
“Cậu không biết gì à? Ý tôi là, vì sao tôi lại bị kéo sang thế giới này?”
“……Thật ra tôi cũng không rõ lắm. Tôi cũng được Typhon-sama triệu hồi đột ngột tới đây thôi. Nên không rõ chi tiết đâu. Vì vậy nên Bùng Phát Quái Vật mới không xảy ra. Tôi… cũng không biết.”
“……”
Dari cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau, trông như đứa trẻ vừa bị mắng. Tôi thấy tội nên vươn tay xoa đầu nó, mắt nó mới ngừng đảo vòng vòng.
“Seon Woo, nếu sau này tôi mở được cánh cổng không gian, nhất định sẽ đưa cậu về thế giới cũ!”
“……Bao giờ mới được?”
“Khi tôi thành thể trưởng thành!”
“Trưởng thành là lúc nào?”
“Tôi mới tròn 100 tuổi… nên còn khoảng 900 năm nữa!”
“……”