Chương 75
75.
Mắt tôi trợn lên vì sốc. Chỉ vì cái lý do trời ơi đất hỡi đó mà cậu định để tôi dính vào cái trò lố này suốt một năm?
Hắn bật cười khẽ. Nhìn cái mặt thản nhiên đó mà thấy ức chế.
“Sao? Lúc nãy Taera nói rồi đấy. Chờ dịp thích hợp rồi tung tin chia tay, bảo là quay lại làm đồng nghiệp. Thế là xong.”
“……Tóm lại là cậu không có ý định đính chính, đúng không?”
“Ừ.”
Câu trả lời không chút kẽ hở. Sự quyết đoán lạnh lùng của Lee Jae Hee khiến tôi nhận ra hắn không hề có ý định thay đổi.
Hắn đang tận hưởng tình cảnh này. Có vẻ như cái việc người thích hợp hắn đang tìm kiếm tự dưng xuất hiện, rồi lại thêm việc tôi ghét cay ghét đắng tình huống này khiến hắn càng thấy thú vị hơn.
Vậy tôi phải làm gì đây? Gọi phóng viên, tự mình đăng bài đính chính?
Mà như Baek Tae Ra nói, chừng nào cái nhẫn chết tiệt này còn trên tay tôi, thì dù có đăng bài cũng dễ bị bóp méo thành ý khác. Tôi có thể nói rõ đó là vật phẩm hợp đồng, nhưng cũng chẳng có lợi gì nếu khiến quan hệ với Lee Jae Hee tệ hơn, trong khi tôi vẫn phải sống cùng hắn một thời gian dài nữa.
Cảm giác y chang như hồi đó… Lúc mới gặp Lee Jae Hee, tôi cũng đã suy nghĩ đắn đo như thế này, rồi cuối cùng đành chấp nhận, chọn lấy thứ mình cần.
Có lẽ lần này, tôi lại phải đưa ra quyết định tương tự.
“Được thôi. Tôi sẽ đóng cái vai diễn đó cùng cậu. Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
“Cậu thích mặc cả nhỉ. Nói đi.”
Phải bình tĩnh. Tôi siết chặt tay ôm Dari, cảm nhận ánh mắt lo lắng của nó nhìn lên mình. Nhưng tôi chẳng dư sức để an ủi Dari lúc này. Chỉ cầu mong câu hỏi của tôi không khiến Lee Jae Hee hiểu lầm.
“Trước đây… phần thưởng khi tiêu diệt Keymaster là gì vậy? Nếu cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ ngoan ngoãn đóng vai cho đến lúc cậu tung tin chia tay.”
“……”
Lee Jae Hee đang ngồi tựa lưng vào ghế thư thái, bỗng khựng lại. Đôi mắt tối sẫm lười biếng kia bỗng ánh lên sắc bén như kẻ săn mồi vừa phát hiện con mồi.
Hắn im lặng rất lâu, rồi cất giọng trầm, ngắn gọn hơn thường lệ.
“Vì sao cậu lại muốn biết?”
“Chỉ là… tôi tò mò. Vì có Dari nữa…”
“……Thú vị thật.”
Giọng hắn trầm thấp đến mức gần như không thể đoán được ý nghĩa. Sau đó, Lee Jae Hee đứng dậy.
Bộ suit xám ôm sát người, mỗi bước chân di chuyển đều phát ra tiếng giày vang vọng khắp văn phòng. Tiếng bước chân đều đặn, dội vào tai tôi khiến lưng tôi áp chặt vào thành ghế, siết Dari trong lòng.
Không hiểu sao, hắn trông đáng sợ thật.
“Chúng ta biết nhau được khoảng một tháng rồi nhỉ. Cậu có biết tôi cảm nhận được gì trong suốt thời gian đó không?”
“C-cảm nhận gì cơ?”
Tôi run rẩy đáp lại, lưng căng cứng. Đáng lẽ chỉ hỏi phần thưởng, vậy mà lại bị hỏi ngược bằng một câu chẳng liên quan.
Dù muốn rời mắt, tôi vẫn không thể rời khỏi gương mặt kia. Không hẳn là cười, cũng chẳng vô cảm, biểu cảm của hắn lúc này rất khó nắm bắt.
“Yeon Seon Woo, cậu là ai vậy?”
“……Hả?”
Lee Jae Hee tiến lại gần, tay chống lên phần tựa lưng ghế, cúi sát xuống. Gương mặt đẹp đẽ che chắn lối thoát của tôi, buộc tôi phải nuốt khan, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng, giả vờ như không hiểu.
“Cậu nói gì vậy? Tự dưng hỏi tôi là ai?”
“Ngay từ đầu đã thấy lạ. Sao cậu lại quan tâm đến hầm ngục, Bùng Phát Quái Vật, hay Vết rạn chiều không gian?”
“C-chỉ là… tò mò…”
“Còn chuyện cậu biết tôi là người khắc ấn của Chorok thì sao? Ngoài tôi và đồng đội, chẳng ai biết cả. Khi lập tổ đội với cậu, Chorok cũng chưa từng dùng kỹ năng khắc ấn. Vậy sao cậu biết?”
Rầm. Đầu tôi trống rỗng.
Tôi cố nhớ xem đã nói chuyện về việc khắc ấn với hắn từ bao giờ.
Lần khả nghi nhất là khi Chorok lần đầu dùng năng lực thức tỉnh… nhưng tôi chẳng thể nhớ rõ mình đã nói gì lúc ấy. Khi đó đầu óc rối tung, giờ thì lại đang quá hoảng loạn.
“Tôi… chỉ nghe ở đâu đó thôi.”
“Nghe ở đâu? Vô lý quá nhỉ. Được rồi, hỏi cái khác nhé?”
Lee Jae Hee chậm rãi đứng thẳng người, bật cười trầm, giọng rung cả lồng ngực. Tôi còn chưa hoàn hồn vì sợ thì đã rợn tóc gáy vì cái cười đó.
“Seon Woo… cậu ổn chứ?”
“……”
“Jae Hee… xấu tính quá…”
Dari ngẩng đầu, ôm sát tôi, giọng run rẩy như sắp khóc. Dù là quái vật, nhưng chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến tôi bình tâm phần nào.
Tôi đang cố ổn định tinh thần thì Lee Jae Hee thong thả bước lại, gom đống tài liệu vung vãi trên bàn tôi, quay lại sofa, thả đại lên bàn trà trước mặt. Rồi hắn ngồi xuống, vắt chân, gương mặt thảnh thơi mà toát ra áp lực nặng nề như lần đầu tôi gặp.
“Đống tài liệu đó, tôi cố ý để ba loại: về hầm ngục, Bùng Phát Quái Vật, và thuyết đa vũ trụ. Nhưng cậu thì chẳng ngó ngàng đến hai cái kia, chỉ cắm đầu vào đọc thuyết đa vũ trụ thôi.”
“……Đọc xong cái này sẽ xem cái khác…”
“Yeon Seon Woo, hôm đó khi đối mặt với Keymaster, cậu nói ‘cả cậu cũng là người vượt chiều không gian tới đây à’.”
“……”
“Cứ chối mãi thì… hỏi khác vậy.”
Hắn nheo mắt, khoé miệng cong lên, nụ cười sắc lẻm.
Tôi biết rõ, chỉ cần phản ứng thế này thôi cũng giống như ngầm thừa nhận, nhưng tay chân cứ cứng đờ, không nhúc nhích nổi. Tôi thậm chí còn chẳng thể ngăn hắn nói tiếp.
“Yeon Seon Woo-ssi, cậu đến từ đâu?”
Câu hỏi ấy, không nên thốt ra từ miệng hắn, lại vang lên.
Tôi cảm nhận được Dari trong lòng khẽ run, ngẩng đầu hoảng hốt, còn bản thân thì chỉ dám thở ra thật khẽ, cố giữ bình tĩnh.