Chương 74
74.
Để ngăn trạng thái khẩn cấp, phải clear lại hầm ngục định kỳ, dọn dẹp bọn quái vừa quay lại, không để chúng phá cổng.
“Chỗ này, chúng ta đi nhé?”
Mà hắn nói thế, sao lại nhìn tôi? Từ bao giờ chúng ta là hắn với tôi vậy? Hỏi thì không trả lời, bài bác bỏ cũng không chịu đăng…
“Sao nhìn tôi?”
“Đi vì để cậu lên level, thì tôi nhìn cậu chứ nhìn ai?”
“……Ý cậu là tôi lại phải vô hầm ngục nữa á? Sau cái lần chết hụt đó?”
“Cậu nghĩ lên level dễ lắm chắc? Cũng nhờ lần đó mà cậu nhảy vọt 5 cấp liền còn gì.”
Trời ạ, tôi muốn điên thật rồi. Tin đồn hẹn hò còn chưa xong, giờ lại kéo tôi vào hầm ngục làm gì nữa?!
“Nếu lại gặp nguy hiểm như lần trước thì sao? Tôi không đi đâu…”
“Lần trước là trường hợp đặc biệt thôi. Lần này là hầm ngục đã clear rồi, quái vật cũng không có gì lạ đâu.”
“……”
Dù Baek Tae Ra giải thích thế, tôi vẫn không thể yên tâm. Ai đảm bảo sẽ không lặp lại chuyện cũ? Lần trước bảo là hầm ngục C-rank dễ xơi, tôi tin, rồi suýt toi mạng.
Mà đương nhiên, Lee Jae Hee thì nghĩ khác. Lúc nào hắn cũng chẳng giống tôi.
“Ngày nào vậy?”
“Hai ngày nữa. hyung cũng đi… À, hyung từ mai đi công tác ở hội thợ săn địa phương nhỉ?”
“……”
Lee Jae Hee nhận tập tài liệu từ tay Baek Tae Ra, mặt vẫn dửng dưng, không để lộ cảm xúc khi đọc lướt qua.
Đi công tác à? Tôi nghe mà dựng tóc gáy. Không lẽ hắn định kéo tôi đi theo luôn sao? Đang định hỏi thì Baek Tae Ra đã nhanh miệng hơn tôi.
“Vậy thì tôi với Chorok dắt cậu ta đi dọn hầm ngục. Hana noona cũng bận không đi được, nhưng B-rank re-clear thì chắc không cần tới anh. Cứ thêm hai A-rank vô, nhẹ nhàng thôi.”
“……”
Dù Baek Tae Ra đã giải thích vậy, Lee Jae Hee vẫn không nói gì. Nhưng mà tôi đang lo sốt vó đây! Đột nhiên lại phải vô hầm ngục với hai cái tên này? Tôi tin tưởng được cái gì ở họ chứ!
“Không! Nếu không đi với Hunter Lee Jae Hee thì tôi không muốn vô hầm ngục đâu!”
“……Cái gì?”
“Thì… nhỡ đâu giữa chừng hai người bỏ tôi lại thì sao? Hay bận đánh quái quá, không cứu tôi lúc nguy hiểm thì sao…”
Càng nói, tôi càng cảm nhận rõ ánh mắt sắc như dao cạo từ hai phía. Baek Tae Ra và Chorok nhìn tôi như muốn đục lỗ trên mặt. Tôi lí nhí nuốt lời, không dám nói tiếp, không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề.
Chỉ có Dari trong lòng là tôi tiếp tục vuốt ve, cầu mong nó đỡ bối rối hơn tôi. Thế nhưng, ngay lúc đó, một giọng nói lạnh tanh vang lên, rõ ràng là cực kỳ tổn thương:
“Cậu coi tụi tôi là cái gì hả?”
“……Nhìn cậu ta kìa. Coi bọn tôi là loại bỏ rơi đồng đội giữa chừng. Hay chắc coi bọn tôi là đồ ngu, không lo nổi cậu ta?”
Ủa, hai người này từ bao giờ hợp cạ mà đồng lòng hùa vào tôi thế?
“Nhìn cái kiểu hành xử của cậu ta là biết…”
“Cậu muốn đi cùng tôi à?”
“……Hả?”
Tôi đang định bật lại hai cái đứa đang hờn dỗi như trẻ con đó thì Lee Jae Hee chen vào hỏi, làm tôi ngơ người quay đầu.
Hắn trông vẫn như thường. Giọng điệu thong thả, nụ cười nhếch miệng y như mọi khi.
Chỉ có ánh mắt là khác. Trong đôi mắt sáng ấy lấp lánh vẻ thú vị đầy hiểm ác, làm tôi phải nghiêng đầu nghi ngờ. Hắn hiểu đúng ý tôi chứ?
Mà… cái cảm giác chẳng lành cứ dâng lên.
Và rồi, với cái nụ cười chết tiệt đó, hắn buông ra một câu đúng như tôi đoán:
Lại chuẩn bị nói nhảm rồi đây.
“Tiếc thật đấy. Tôi không đi được, chắc cậu buồn lắm nhỉ?”
“……”
Cái mẹ gì thế?
“Thôi thì hai người cố làm cho đàng hoàng, để khỏi bị nói này nói nọ. Đừng có bỏ rơi ai, cũng đừng để ai bị thương. Giống như lúc có tôi ở đó ấy, hiểu không?”
“Gì vậy? Hai người… có gì mờ ám thật hả?”
“……”
Ngay cả tôi cũng cảm thấy câu nói đó đầy ẩn ý. Baek Tae Ra nhìn Lee Jae Hee đầy nghi ngờ, còn Chorok thì đăm chiêu nhìn qua nhìn lại giữa tôi và hắn, ánh mắt lạnh như băng.
Tất cả những chuyện này bắt nguồn từ cái miệng chết tiệt của hắn. Ai nhìn vào chắc tưởng tôi tin tưởng, dựa dẫm Lee Jae Hee lắm, đến mức không có hắn là chẳng dám vào hầm ngục nữa ấy. Thêm vào đó, chắc người ta còn nghĩ hắn quan tâm, chăm sóc tôi lắm.
“Trời ơi… tức chết mất…”
“Dù tức phát điên cũng đành chịu thôi. Tôi đâu có rảnh mà theo cậu lần này. Nhân dịp này, thử cảm nhận xem thiếu tôi thì thế nào cũng không tệ đâu.”
“……”
Cuộc đối thoại này sao lại thành ra thế này? Rõ ràng lúc đầu chỉ là tin đồn hẹn hò lố bịch kia thôi mà.
Tôi ngước nhìn cái mặt cười toe toét phía sau bàn làm việc mà chỉ biết thở dài. Cạn lời thật sự, đến mức chẳng còn sức mà phản bác.
…
Sau khi dỗ dành hai đứa mặt nặng mày nhẹ Baek Tae Ra và Chorok rời đi, trong văn phòng chỉ còn tôi, Lee Jae Hee và Dari.
Tưởng như cuối cùng cũng được yên ổn, nhưng đâu có dễ vậy. Chuyện của tôi vẫn chưa giải quyết xong cơ mà.
“Nói chuyện với tôi chút đi.”
“Nói đi.”
“Nói nghiêm túc cơ.”
“Cậu có biết cậu đôi khi phiền thật đấy?”
Còn lâu mới bằng hắn.
“Còn lâu mới bằng cậu.”
“……”
“À, lỡ miệng. Tưởng nghĩ thầm thôi.”
Nín nhịn quá nhiều, cuối cùng cũng bùng nổ. Hắn chỉ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc lẹm như muốn lột da tôi.
“Tự nhiên lắm ha? Chắc trong lòng nguyền rủa tôi nhiều lắm?”
“……Không phải đâu. Cậu hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu nhầm, à… Được rồi, tạm coi là vậy. Nói xem, cậu muốn nói gì?”
Lee Jae Hee rời mắt khỏi xấp tài liệu, khoanh tay tựa lưng vào ghế, ra dáng nói thử xem nào. Thái độ đó đúng là khiến tôi khó chịu, nhưng khổ cái tôi chẳng có thế nào để kênh lại được.
“Cái tin đồn hẹn hò đó… Cậu không định giải thích gì à?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Vì như thế sẽ tiện hơn? Sau này hai ta còn phải dính lấy nhau suốt, nếu ai hỏi thì khỏi mất công giải thích.”
“Ý cậu là… cậu định kéo dài cái chuyện vô lý này suốt một năm á?”