Chương 73
73.
Khi tôi còn đang nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển vì tức giận, Baek Tae Ra đang nằm lười trên sofa trong lúc chờ ký đống giấy tờ thò đầu ra, xen vào. Đúng là cái thằng này chẳng bao giờ biết lúc nào nên nói, lúc nào nên ngậm miệng.
“Còn làm gì nữa? Ra thông báo giải thích đi.”
“……Nói là không phải hả?”
Nếu guild chịu đứng ra nói không phải, thì chuyện này chắc cũng êm xuôi, lắng xuống thôi mà?
“Cậu nói gì thế. Đã đến nước này thì nhận luôn đi. Cứ chịu khó nhịn một tháng thôi. Sau đó tôi sẽ tung tin đồn chia tay, rồi lại cho lên bài hẹn hò mới. Thế là xong.”
Hy vọng cuối cùng của tôi tan tành như bong bóng. Master hay master tẩy trắng? Rốt cuộc họ cũng cùng một giuộc cả.
“Cậu điên à? Tôi tin nổi cái miệng các cậu chắc? Tôi nghe Sora-ssi kể rồi, cậu nghĩ tôi tin được à?!”
“À… lỡ lời. Quên mất lúc đó cậu cũng có mặt.”
Quên mất cậu cũng có mặt? Cái kiểu nói chuyện gì đây? Đúng là càng để lâu càng không coi tôi ra gì. Giọng nói đầy ấm ức của Sora-ssi kể về một tháng trời không dám ló mặt ra đường, vẫn còn văng vẳng bên tai tôi đây!
“Vice-master Baek Tae Ra-ssi.”
“……Gì vậy, sao tự dưng gọi nghiêm túc thế?”
Bị tôi gọi nghiêm túc bất ngờ, hắn hơi bối rối, ngồi thẳng dậy. Tôi bước tới, ngồi đối diện, gương mặt căng thẳng, khiến hắn cũng có phần chột dạ.
“Dù tôi là supporter độc quyền của Hunter Lee Jae Hee, nhưng tôi cũng là một hội viên guild của Guild Củ Cải Non mà, đúng không?”
“……Thì sao?”
“Vậy thì xin hãy ra thông báo phản bác. Vì sự an toàn của hội viên guild.”
“……”
“Cậu sẽ làm đúng không, Vice-master?”
Tôi ép thêm lần nữa, ánh mắt chẳng buông tha. Hắn thở hắt ra, có vẻ nhượng bộ.
“Cậu ghét đến vậy à? Dù là giả, cũng là Jae Hee hyung đấy?”
Chính vì là Lee Jae Hee nên tôi càng ghét! Thằng cha ném vào tôi cái nhẫn Servant chó má, giờ còn lôi tôi vào vụ tin đồn hẹn hò giả này nữa!
Hơn nữa, tôi là đàn ông, hắn cũng là đàn ông, hai bên đều đầy đủ tay chân! Dù thế giới này có cởi mở với đồng tính hơn đi nữa, thì tôi không nằm trong số đó!
“Tôi xin thề, đặt tay lên tim mà nói, ghét đến tận óc.”
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master kém đi, điểm độ hảo cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Điểm độ hảo cảm đã rơi vào mức âm, trạng thái bất lợi ‘U Sầu’ được áp dụng.]
Thấy hắn chưa gì đã tụt mood, tôi bực muốn chết. Cái trò chơi cảm xúc kiểu quái gì thế không biết, tự nhiên lại phát tác.
Tôi chống trán, thở dài thườn thượt, rồi cố tình liếc sang hắn, hỏi dò:
“Hunter Lee Jae Hee-ssi, cậu cũng chẳng thích chuyện này đâu, đúng không?”
Tưởng biết trước câu trả lời, ai ngờ hắn lại nở nụ cười tươi như hoa.
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master kém đi, điểm độ hảo cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Trạng thái bất lợi ‘U Sầu’ tiếp tục duy trì.]
Dẹp đi, làm ơn!
“Master! Thôi đi, được không? Tôi đang bực lắm rồi, cứ thế này chắc tức quá mà chết mất!”
“Vậy thì đừng bực.”
Cái đệch… Nếu mà kiểm soát được cảm xúc dễ thế, tôi đã không khổ sở thế này, đồ khốn!
“Được rồi! Tôi không bực nữa! Giờ cậu làm ơn tăng chỉ số lại đi!”
Mặt dày buông ra câu đó, tôi bắt gặp ánh mắt Lee Jae Hee lướt qua. Nhưng tôi chẳng thấy ngượng gì. Chuyện này không phải lần đầu.
“Nhanh lên đi! Trong cái tâm trạng này mà còn dính thêm cái trạng thái u sầu nữa thì quá đáng lắm rồi đấy!”
“Không thấy quá đáng đâu.”
Cái thằng chó này, giờ còn bắt chước cả cách nói của tôi nữa.
Nhưng chắc tự hắn cũng thấy buồn cười, minh chứng là hắn khẽ cười một tiếng rồi lặng lẽ điều chỉnh chỉ số lại cho tôi. Động tác thuần thục đến mức thấy mà ghét.
[Tâm trạng của Master tốt lên, điểm độ hảo cảm +1.]
[Tâm trạng của Master tốt lên, điểm độ hảo cảm +1.]
[Điểm độ hảo cảm trở lại mức 0, trạng thái bất lợi ‘U Sầu’ đã được gỡ bỏ.]
Trạng thái biến mất, nhưng thay vào đó là cơn giận lại trào lên. Cái năng lượng cần có thì không quay lại, chỉ có bực dọc là tăng lên, cảm giác này chắc sớm muộn cũng chết vì stress mất.
Baek Tae Ra, nãy giờ im lặng nghe cuộc hội thoại, giờ mới lên tiếng, mặt mũi kiểu không thể tin nổi:
“Giờ thì khỏi cần giấu nữa ha? Cứ thế mà phơi ra?”
“Cậu biết hết rồi còn gì.”
“……Mà nói chuyện kiểu này từ bao giờ thế?”
“Muốn tôi tôn trọng lại thì cứ ra bài bác bỏ đi.”
“……Thằng này đúng là hết nói nổi.”
Cậu còn tệ hơn, Baek Tae Ra à. Cậu không chỉ làm người ta điên lên, còn đánh cả người ta nữa cơ mà.
Dù nghĩ vậy, tôi vẫn cố nặn ra nụ cười gượng nhìn hắn. Hắn khẽ vuốt tóc mái lên, thở dài, rồi bất ngờ chỉ vào cái nhẫn Servant trên tay tôi.
“Cái nhẫn đó, cậu tháo ra không được đúng không?”
“……Ừ.”
“Vậy cậu cũng biết là cái nhẫn đó giống hệt nhẫn của Jae Hee hyung, nên ai cũng nghĩ là nhẫn đôi, đúng không?”
“Ừ… biết.”
Bực cả mình. Đám người đó mù à? Không phân biệt nổi nhẫn trang bị với nhẫn đôi à?
Nhưng Baek Tae Ra vẫn chưa buông tha. Hắn chốt thêm một câu cuối, như tát thẳng vào mặt tôi.
“Vậy trong tình huống này, cậu cứ đeo cái nhẫn đấy mà bảo không phải nhẫn đôi, đăng bài bác bỏ, thì cậu nghĩ thiên hạ tin không?”
“…….”
Không biết cãi lại sao luôn. Nhưng mà, tôi cũng chẳng cam lòng dễ dàng tin theo hắn.
Vì thế, tôi quay sang nhìn Lee Jae Hee, ánh mắt ngầm hỏi có cách nào tháo nhẫn ra không. Và cái thằng khốn ấy, nó còn dám nở nụ cười ngọt như mía lùi.
Ý hắn là đừng mơ đấy. Chẳng thể trông mong gì vào hắn, đúng khốn nạn.
“Bên tôi vẫn đang cố kiểm soát không để lộ thêm thông tin cá nhân của cậu. Nhưng cậu cũng biết mà, kiểm soát thông tin trên mạng khó cỡ nào. Nên thà cứ thương lượng với Jae Hee hyung, giả vờ hẹn hò dăm ba tháng, xong xuôi đâu vào đấy, cho qua chuyện, cậu thấy sao?”
“……”
Câu nói Baek Tae Ra là một vice-master giỏi của Lee Jae Hee quả không sai. Cái tên này đúng là sinh ra để làm kẻ thương lượng. Nói chuyện với hắn một lúc, tự lúc nào tâm trí tôi cũng bắt đầu nghiêng về phía “Ờ… cũng được?”
Nhận ra điều đó, tôi giật bắn người, bật dậy khỏi ghế.
“Cậu giỏi nói chuyện ghê ha? Suýt nữa thì bị cậu thuyết phục rồi đấy!”
“Tiếc ghê. Suýt nữa thì xong rồi. Chậc.”
Baek Tae Ra lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, rồi cũng đứng lên, bước tới bàn làm việc của Lee Jae Hee, xem qua mấy tập hồ sơ đã ký. Lật giở mấy trang, hắn buông lời đầy bất mãn:
“Sao hyung cứ phải ở cạnh cậu ta để rồi vướng vào mấy chuyện rắc rối thế này.”
“Seon Woo là supporter độc quyền của tôi. Ở đâu cùng nhau thì có gì lạ?”
“Nếu vậy, thà để là cái cậu diễn viên hôm trước đến còn hơn. Cái tên ngơ ngác này thì làm ăn được gì. Nhìn mặt thôi cũng biết không diễn được rồi.”
“Không cần diễn gì hết. Cậu ta cũng đâu phải đứng trước truyền thông đâu.”
“Thế… không định ra bài báo giải thích gì à?”
Nghe hai người họ trao đổi qua lại mà tôi cạn lời, chỉ đứng yên lắng nghe. Rồi ánh mắt Lee Jae Hee quét qua tôi, bắt gặp ánh mắt tôi nhìn lại. Cái khóe miệng cong cong, nụ cười gian tà, nhìn không khác gì hồ ly ranh ma.
“Chuyện đó để nói chuyện với Seon Woo đã.”
“……Kệ. Tôi không dính vào nữa. Hai người tự giải quyết đi. Cậu ta mỗi lần nghiêm túc, mắt trợn lên, nhìn cũng hơi đáng sợ đấy.”
Tôi đang lườm nguýt hai cái đứa đó thì—
Cốc cốc cốc— tiếng gõ cửa vang lên rõ mồn một trong căn phòng yên ắng.
Trong số những người hay ra vào căn phòng này, chỉ có hai người là không bao giờ mở cửa nếu Lee Jae Hee chưa cho phép. Một là Kim Hana, hai là Chorok.
Và như tôi đoán, người bước vào là Chorok. Cái tên đó lúc nào Lee Jae Hee có mặt thì ra vẻ lễ phép thế thôi, chứ lúc chỉ có tôi thì cứ phăm phăm xộc thẳng vào.
“Xin phép.”
“Thằng đó ngày nào cũng vào đây mà lễ phép thế đấy.”
“……Làm sao, mới sáng ra mà kiếm chuyện?”
“Sắp trưa rồi, sáng gì nữa. Mà thôi, phiền phức quá.”
Baek Tae Ra vừa thấy Chorok là giọng điệu đã khó chịu. Quay đi, mặt thì đầy tâm sự. Biết nhau lâu như vậy, Chorok tất nhiên hiểu, nhưng chỉ thở dài rồi lặng lẽ tiến lại chỗ Lee Jae Hee, đưa tài liệu trong tay.
Lúc đi qua chỗ tôi, không quên liếc tôi một cái, kiểu gì còn chưa chịu yên hả.
“Danh sách hầm ngục cần clear lại. Xem qua giúp tôi.”
“Tôi xem làm gì. Đưa Taera đi. Cậu ấy lo gom đội rồi xử lý.”
“……Làm biếng thì đúng là thiên tài. Đưa đây.”
Baek Tae Ra giật lấy tập hồ sơ từ tay Chorok, lật qua loa mấy trang. Trong khi đó, Chorok lại quay sang tôi, gây sự:
“Vẫn còn như thế à?”
“Chorok à.”
“……Gì cơ?”
Tôi nghiêm túc gọi tên hắn, làm Chorok giật mình, mặt căng lên như bị điểm huyệt. Tôi tranh thủ giở bộ mặt tội nghiệp nhất:
“Cậu nghĩ sao nếu đứng ra thay tôi, nói ‘Tôi là người đang hẹn hò với Master Lee Jae Hee’?”
“Điên à.”
“Cuộc đời vốn dĩ là phải sống hơi điên điên tí chứ. Nhưng mà… thật sự không cân nhắc à? Cậu thích Hunter Lee Jae Hee mà.”
“……Đừng có bóp méo lòng tôn trọng của tôi.”
“Tôn trọng cái đầu cậu…”
Mấy người từng thức trắng đêm đọc tài liệu, share lộ trình công lược chỉ để cày kết cục của Han Chorok mà nghe thấy câu này chắc phát khóc mất.
Tôi lầm bầm câu đó đủ nhỏ, vậy mà Chorok vẫn nghe thấy. Hắn lập tức sa sầm mặt mũi, tiến lại phía tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, Dari nãy giờ chỉ im lặng quan sát liền bay sà vào lòng tôi, ôm chặt.
“Những kẻ xấu xa! Đ-đừng bắt nạt Seon Woo của tôi nữa!”
Đúng là chỉ có Dari là bênh tôi.
Dù giọng nó run lẩy bẩy khi đứng ra chắn trước mặt, nhưng mà… ít ra cũng có người đứng về phía tôi.
“Seon Woo của tôi là… là một con cá nóc bé bỏng! Chạm nhẹ cũng… cũng chết mất! Đ-đừng làm khổ Seon Woo nữa…”
“……”
Tưởng phe mình, hóa ra là kẻ địch à?
Tôi nhìn Dari đầy nghi ngờ. Đôi mắt long lanh sắp khóc kia, kiểu như đừng chết nha Seon Woo, làm tôi cũng thấy bối rối.
Có khi nào đây là một hình thức bắt nạt tinh vi mới không ta…
“Ồ, có hầm ngục B-rank cần clear lại này?”
Trong lúc tôi còn phân vân có nên nói gì với Dari không, thì Baek Tae Ra đột nhiên lên tiếng, ngắt mạch câu chuyện. Thái độ của hắn cho thấy còn chuyện muốn nói tiếp, thế là mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía hắn.
Clear lại hầm ngục. Nghĩa là vào dọn dẹp lại những hầm ngục đã từng được clear.
Vì dù đã dọn sạch, sau một thời gian, quái vật sẽ xuất hiện lại. Nếu để lâu, boss cùng đám quái sẽ phá vỡ cánh cổng hầm ngục, tràn ra ngoài. Người ta gọi hiện tượng đó là trạng thái khẩn cấp.