Chương 70
70.
Có vẻ bị chạm tự ái, Chorok mím chặt môi, để mặc tôi lôi tay kéo ra phía thang máy. Nhưng thang máy đã bắt đầu lao lên với tốc độ khủng khiếp, không thể kịp giữ lại.
“Đi cầu thang bộ thôi.”
“Lên tầng 10 á?”
“Giữa chừng bắt thang máy lại cũng được mà.”
“……”
Dù việc che giấu thân phận của Dari là một chuyện, nhưng tôi cũng lo nó sẽ bị giật mình. Dari chưa từng đối mặt với người ngoài bao giờ.
Vì thế, lòng càng thêm nôn nóng, tôi kéo tay Chorok chạy về phía cầu thang bên cạnh thang máy. Nhưng đúng lúc đó…
“Phiền phức thật.”
“Hả? Cậu nói… Này!”
“Yên nào. Ngã thì đau đấy.”
“Thả tôi xuống! Cậu muốn chết à?!”
Khi tôi vùng vẫy vì bị nhấc bổng lên giữa cầu thang, Chorok bực bội tặc lưỡi. Dù nghe rõ cái tiếng đó bảo tôi “yên đi,” nhưng tôi vẫn cố gắng giãy giụa, thế mà dáng đứng của Chorok chẳng hề lung lay. Thậm chí, hắn còn giữ chắc tôi, nhảy hai ba bậc một lần, leo cầu thang vùn vụt.
Tất cả là do Lee Jae Hee dạy hư bọn này. Không hỏi không han gì, cứ thế bế thốc người ta lên. Tôi đấm thùm thụp vào lưng Chorok, vậy mà hắn chẳng có vẻ định thả xuống. Nhờ vậy mà nhanh chóng đến trước cửa văn phòng Lee Jae Hee, nhưng mà xấu hổ thì tôi phải chịu cả đống.
“……Cậu, để rồi xem!”
“Bây giờ cũng xem được đấy.”
“……”
Sao dạo này cái thằng này cứ lươn lươn thế nhỉ? Chắc do ở với Lee Jae Hee lâu quá nên lây rồi.
Tôi trừng mắt nhìn cái mặt cứ thản nhiên liếc mắt nhìn xuống của hắn nhưng rồi vội vàng quay đi, gõ cửa văn phòng.
Từ bên trong, vang lên giọng của Baek Tae Ra bảo vào, tôi lập tức mở cửa. Và đập vào mắt tôi đầu tiên là gương mặt có chút lúng túng của Baek Tae Ra. Ngồi trên sofa là người đàn ông khi nãy thấy ở sảnh, và đối diện với anh ta là Dari đang ngồi cứng đờ như búp bê, không chớp mắt lấy một lần.
“Haha… khách tới rồi kìa.”
Tôi vội băng qua phòng, ôm lấy Dari đang ngồi trên bàn làm việc, quay người che đi. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Dari thoát khỏi tầm nhìn của người lạ, lập tức ngước nhìn tôi với ánh mắt như sắp khóc.
Giờ… biết nói sao đây?
“Cậu là ai?”
Người đàn ông ngồi đối diện lên tiếng hỏi. Khi tôi còn đang lăn tăn nghĩ cách trả lời, Baek Tae Ra đã lên tiếng trước.
“Biết để làm gì? Tôi thấy cậu chẳng cần phải biết.”
Lại cái kiểu gắt gỏng đấy. Tôi lặng lẽ quay mặt đi, nhưng đối phương cũng chẳng vừa.
“Tôi đến đây vì có chuyện quan trọng. Chẳng lẽ hỏi ai là ai cũng không được sao?”
Không khí giữa hai người bắt đầu căng thẳng, như sắp có lửa tóe ra. Tôi đứng yên quan sát, cảm giác đừng nói gì thì hơn, kẻo bị vạ lây.
Mặc cho bầu không khí dần đông cứng, hai người họ vẫn tiếp tục công kích qua lại, lời lẽ sắc bén.
“Không biết cậu muốn nói chuyện quan trọng cỡ nào, nhưng đến đây không hẹn trước đã là bất lịch sự rồi, thế mà còn dám lớn tiếng.”
“Hmm… tiếp tục nói chuyện với Baek Tae Ra-ssi chắc chỉ tổ tốn nước bọt. Lee Jae Hee-ssi bao giờ đến vậy? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cậu ấy.”
“……Lee Jae Hee-ssi? Ha, dạo này sao nhiều đứa cứ lộng hành trước mặt tôi thế nhỉ? Sống trái tính trái nết riết cũng thấy mệt ghê.”
…Có phải đang nói tôi không đấy?
Bị chột dạ, tôi lén liếc nhìn sắc mặt Baek Tae Ra, rồi giật mình quay đi ngay lập tức.
Tôi cứ nghĩ hắn chỉ đùa giỡn, ai ngờ đôi mắt hắn lạnh buốt, sắc lẹm chưa từng thấy. So với đó, cái mặt dửng dưng đứng xem của Chorok còn hiền lành chán.
Thì ra mấy lần hắn xỉa xói tôi chỉ là giỡn nhẹ thôi à… Nhận ra điều đó, tôi chỉ muốn chuồn ngay cho lẹ. Ở đây thêm giây nào là thêm nguy hiểm.
Tôi ra hiệu cho Dari cứ tiếp tục giả vờ là búp bê, rồi lặng lẽ xoay người. Trong phòng này, chỗ duy nhất tôi có thể ẩn mình là…
Tôi len lén bước lùi về phía sau, cố gắng tránh thu hút sự chú ý của mấy người kia. Thầm cầu mong đừng ai để ý đến mình.
“Đi đâu đấy?”
…Bọn này đúng là không bao giờ hiểu lòng người ta.
Ngày thường thì chẳng thèm quan tâm tôi làm gì, thế mà đến lúc này lại hỏi với cái giọng rõ là trêu chọc. Tôi nặn ra một nụ cười gượng gạo, nghiến răng đáp lại:
“Thấy hai người sắp bàn chuyện quan trọng, tôi tính lánh mặt một chút cho tiện.”
“Cậu thì làm sao?”
“……”
Baek Tae Ra khoanh tay, trưng ra cái mặt rõ là khó chịu, như thể quyết không tha cho tôi. Tôi cũng chẳng còn cách nào, gồng mình giữ nụ cười gượng, đồng thời liếc mắt về phía Dari trong lòng.
Cuối cùng hắn cũng bắt kịp ý tôi mà “À…” lên một tiếng rồi buông tay khoanh ra. Muộn còn hơn không.
“Vậy hai người cứ thoải mái trò chuyện.”
Tôi nặn ra nụ cười niềm nở nhất hướng về phía người đàn ông đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh tanh. Nói xong, tôi nhanh chóng chuồn vào khu nghỉ bên trong.
Đóng cửa lại, tôi bật chiếc đèn mood dịu nhẹ, thắp sáng gian phòng u tối. Trong ánh sáng nhẹ nhàng ấy, Dari khẽ gọi tôi.
“Seon…!”
“Suỵt, im lặng nào. Đừng để ai nghe thấy.”
“……Seon Woo.”
“Giật mình lắm đúng không? Nhưng không bị lộ, phải không?”
“Không biết nữa. Thấy có người lạ vào, tôi cứ làm như cậu dặn, không nhúc nhích.”
“……Giỏi lắm.”
May là tôi đã dặn Dari từ trước. Với hình dáng trông như búp bê lớn, tôi bảo nó hễ có người lạ thì cứ ngồi im như tượng. Nhờ thế mà lần này thoát nạn.
“Haizz… Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy.”
“Seon Woo, cái con người đó là ai vậy?”
“Biết đâu được. Chắc liên quan đến Lee Jae Hee thôi.”
“Liên quan đến Jae Hee? Vậy hắn ta cũng là người xấu sao?”
“……Khó ai tệ hơn Lee Jae Hee được.”
“Vậy hả.”
Dù người đàn ông kia có phải là đối tượng trong tin đồn hẹn hò hay không, thì cũng chỉ là một người bình thường. Làm sao so được với Lee Jae Hee chứ. Dưới Lee Jae Hee, ai cũng là người tốt.
“Trước mắt cứ ngồi im trong này với tôi. Dù bí bách cũng cố chịu một chút.”
“Ừm.”
Dari ngoan ngoãn gật đầu, tôi khẽ xoa đầu nó để khen ngợi.
Kim Yoon phải không? Xem phản ứng của Baek Tae Ra và Chorok thì chắc cũng không ở lại lâu. Chỉ cần trốn tạm trong này là được.
Yên tâm phần nào, tôi thả lỏng người nằm dài ra chiếc ghế recliner – cái ghế từng ru Lee Jae Hee vào giấc ngủ lần đầu tiên. Dari cũng bay là là lên, rúc vào bụng tôi, trông rất vừa lòng với không khí ấm áp nơi đây.
Chợp mắt tí nhỉ?
Ánh sáng dịu nhẹ, không gian tĩnh lặng, cơ thể tôi dần rơi vào trạng thái lim dim. Dari bên cạnh cũng đã thở đều, chắc ngủ rồi.