Chương 4
4.
Người ta bảo, thà nằm lăn trong đống phân còn hơn xuống địa ngục. Sống sót là ưu tiên hàng đầu nên tôi cũng chẳng ngại gì mà khẩn cầu tha thiết.
Cuối cùng, Lee Jae Hee ra hiệu cho Han Chorok lui về, kiếm cũng được rút lại khỏi cổ tôi. Tôi thở phào, thả lỏng người rồi khoanh chân ngồi xuống đất.
Thấy thế, Lee Jae Hee lại cười trông như đang thưởng thức một trò vui.
“Cậu biết điều như vậy, tôi thích đấy. Thôi vào chuyện chính nhé?”
“Vânggg!”
Thích cái con khỉ khô! Chẳng qua vì hắn có cơ bắp, còn tôi thì không có lựa chọn nào khác thôi!
Dù trong lòng muốn chửi, ngoài mặt tôi vẫn cười tươi rói, đáp ngoan như học sinh gương mẫu. Chỉ mong hắn đừng tưởng lầm tôi đang tận đáy lòng vui vẻ hợp tác.
“Chorok, mang tài liệu điều tra về Yeon Seon Woo-ssi lại đây.”
“Vâng.”
Han Chorok nãy giờ đứng như tượng sau lưng tôi lặng lẽ bước lên, lấy tập hồ sơ trên bàn rồi cung kính đưa cho Lee Jae Hee.
Cái tầm lười đến mức chuyện nhỏ cũng sai người làm. Tôi nuốt cục tức, nhìn hắn ném cái tập hồ sơ về phía tôi, như thể cũng lười mở ra xem.
“Yeon Seon Woo-ssi, nghe nói cậu là Supporter, chuyên về Pháp Sư Tâm Trí sử dụng kỹ năng liên quan đến trạng thái bất lợi? Có đúng không?”
“…Vâng. Chắc là vậy…”
Tôi cúi người nhặt tập hồ sơ rơi ngay trước đầu gối, lật qua xem sơ qua nội dung rồi mới trả lời. Nếu mọi thứ ghi trong đây đều đúng thì Lee Jae Hee hiện tại biết về Yeon Seon Woo ở thế giới này còn nhiều hơn cả tôi.
“Tôi không thích câu trả lời mập mờ đâu, trả lời cho rõ ràng đi?”
Mới nói có chút mà đã cụt lủn giọng, đúng kiểu bắt đầu cụt hứng rồi. Nhưng thật sự là tôi không biết gì hơn đâu, đồ khốn nạn!
“Vâng, đúng vậy.”
Giọng hằn học của hắn khiến tôi buộc phải gật đầu cho xong chuyện. Lee Jae Hee từ từ ngồi thẳng lưng lại, ra vẻ chuẩn bị bước vào phần chính. Thấy vậy, tôi cũng chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng hơn, lắng nghe từng lời của hắn.
“Nghe nói cậu giỏi dùng trạng thái bất lợi để làm đối phương buồn ngủ hay tạo cảm xúc cho họ đúng không? Dùng năng lực đó mà điều hành cái ‘Trung Tâm Chăm Sóc Tinh Thần’ gì đó?”
Tôi thoáng chần chừ vì cảm giác có gì đó sai sai, nhưng dưới ánh mắt như khoan thẳng vào người, đành ngoan ngoãn gật đầu.
“Trung Tâm Chăm Sóc Tinh Thần”, cái tên nghe nhức nhối ấy chính là nơi Yeon Seon Woo ở thế giới này mở ra, chủ yếu giúp Hunter bị trầm cảm sau các trận chiến. Mấy người đó hay than phiền về mất ngủ, kiệt sức, cảm xúc chai sạn và Yeon Seon Woo thì dùng năng lực của mình để bơm cảm xúc hoặc trạng thái cho họ.
Dù chỉ là tăng cường tạm thời nhưng lại khá đắt khách. Người đến rồi cứ thế quay lại hoài thành ra tôi có kha khá khách quen. Tôi thì nào ngờ mình lại bị lôi đến đây chỉ vì cái nghề này chứ…
Cái gì cũng tại cái tên giống, mặt giống mà phải gánh thay cái số khổ này!
“Vậy thì tôi cũng có một yêu cầu.”
“…Yêu cầu với tôi ạ?”
“Ừ, với cậu.”
“Là Hunter Lee Jae Hee muốn nhờ tôi?”
“Lắm lời nhỉ. Tôi không thích nói dài dòng đâu. Phiền phức.”
Lee Jae Hee lười biếng dựa lưng vào ghế, mắt lười biếng nhìn thẳng vào tôi, cười nhạt. Tôi thầm rùng mình, cái kiểu người cười mà có cảm giác chẳng lành thế này thật khó đối phó, bèn cụp mắt xuống.
“Không, ý tôi là thật sự không hiểu nổi… Nếu cần ai đó dùng trạng thái bất lợi, thì thiếu gì người giỏi hơn tôi? Cậu quyền cao chức trọng, năng lực mạnh nhất thì muốn ai chẳng được, sao lại cần một thằng C-Class như tôi?”
Câu hỏi của tôi quá đỗi chính đáng. Lee Jae Hee là người đã chạm đến đỉnh cao qua hàng trăm lần hồi quy, sức mạnh lẫn quyền lực đều trong tay, việc gì phải mò tới tôi, kẻ hạng bét thế này?
“Tôi cần cậu chứ không phải ai khác.”
…Cái quái gì? Đây là kiểu thả thính của Lee Jae Hee à?
Tôi sững người. Trong game, Lee Jae Hee là nhân vật chính mà ai cũng có thể romance được, nên kiểu lời thoại tán tỉnh như vậy chẳng lạ. Nhớ lại những comment trên các trang hướng dẫn game, người ta còn khen đó là sức hút của hắn.
Nhưng thật sự nghe tận tai mới thấy sởn da gà.
Dù vậy, Lee Jae Hee vẫn tỏ ra nhẹ nhàng… mà chính xác hơn là chỉ có gương mặt là nhẹ nhàng.
“Cứ làm theo lời tôi đi. Biết lý do hay không thì cũng chẳng thay đổi được số phận của cậu đâu.”
Hắn còn tốt bụng nhắc nhở lại thân phận hẩm hiu của tôi. Tôi chỉ còn biết cười trừ, trong lòng chửi thầm đến rát họng.
Sống như thế này đúng là chán như chó.
“Biết vậy rồi… Nhưng mà nhỡ đâu không làm được thì…”
Tôi vừa cười vừa gợi mở chút đường lui, nhưng Lee Jae Hee đã từ từ quay đầu như ẩn ý gì đó. Theo bản năng, tôi cũng quay sang.