Chương 3
3.
Chết tiệt, sợ quá… hình như tôi vừa suýt tè ra quần.
…
Một tháng trước, trước khi bị Lee Jae Hee bắt đến đây, tôi tỉnh dậy vào buổi sáng và lập tức lăn khỏi giường vì bàng hoàng trước khung cảnh lạ lẫm trong căn phòng. Đây không phải căn phòng nhỏ, đáng yêu quen thuộc của tôi ngày nào. Mà là một ngôi nhà lạ hoắc, như thể trong lúc ngủ say ai đó đã đưa tôi tới nơi này.
“Cái… cái gì vậy? Đây là đâu?”
Hoảng loạn, tôi bật dậy chạy thẳng ra phòng khách. Nghĩ rằng có ai đó đã lén đưa mình đến đây, tôi lục tung khắp nơi. Nhưng trong căn nhà này chỉ có một mình tôi.
Chẳng lẽ mình say xỉn rồi lạc vào nhầm nhà người ta? Nhưng hôm qua tôi có uống gì đâu?
Hôm qua tôi về sớm, tắt máy tính sau khi cày xong tựa game mà tôi đã chơi suốt cả tuần, mãn nguyện với cái kết của nó. Vậy mà giờ tôi lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ thế này.
“Điên thật rồi…”
Bối rối đến mức tôi chỉ biết đảo mắt quanh căn nhà. Trông nơi này giống như một căn hộ bình thường, kiểu căn hộ 20-pyeong phổ biến ở Hàn.
Đứng thẫn thờ giữa phòng khách, tôi lại cuống cuồng lục lọi. Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu còn đứng đây, lỡ chủ nhà về lại tưởng tôi là kẻ trộm thì toi.
Nghĩ vậy, tôi vội vàng tìm điện thoại, ví tiền. Dù gì muốn rời khỏi đây cũng cần có tiền taxi, ít nhất là đủ đi xe buýt về nhà.
Trong lúc cuống cuồng tìm kiếm, tôi vô tình nhặt được một chiếc ví không biết của ai. Vừa mừng rỡ vì có ví và vừa định lôi tiền ra, tôi phát hiện một thứ làm tôi lạnh cả sống lưng.
Một cảm giác lạ lùng, sởn gai ốc chạy khắp người.
[THẺ HUNTER]
Họ tên: Yeon Seon Woo
Số chứng nhận Hunter: SP9002-B7853MH5801
Quốc tịch: Hàn Quốc
Địa chỉ: Dongjak-gu, Sadang-dong, Seoul, XX-X
Người này là Hunter đã đăng ký chính thức tại KHU (Korea Hunter Hiệp hội Bang hội)
“…Cái quái gì vậy?”
Tấm thẻ ghi rõ là thẻ Hunter, có cả ảnh và người trong ảnh, rõ ràng là tôi. Cái tên in bên cạnh cũng chính là cái tên tôi đã dùng suốt 29 năm qua.
Nhưng những con số, những từ ngữ đi kèm… tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
Hunter? Nghe cứ như kiểu tôi lạc vào dị giới và trở thành Hunter trong mấy cuốn tiểu thuyết vậy.
Tình cảnh quá phi lý khiến tôi bật cười khan rồi ngồi phịch xuống sofa. Vừa lúc đó, có lẽ do đè trúng remote, TV treo tường bật lên phát tin tức.
[Người dân Hàn Quốc bàng hoàng trước tin đồn hủy hôn của Master Hunter Lee Jae Hee thuộc Guild Củ Cải Non. Tin đồn xuất hiện chỉ một tháng sau khi cặp đôi tuyên bố đính hôn, khiến dư luận liên tục yêu cầu phía guild xác nhận. Tuy nhiên, guild vẫn giữ im lặng, làm dấy lên thêm nhiều nghi ngờ. Trong khi đó, Hunter Shin Sora được cho là đang ở ẩn, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, còn Master Lee Jae Hee hiện đang tham dự Hội nghị Hunter Thế giới, nên không thể liên hệ được…]
“Cái gì thế này?… Chương trình tạp kỹ mới à?”
Giọng nói nghiêm túc của phát thanh viên mà nghe như trò đùa. Rõ ràng đang phát sóng bản tin thời sự, nhưng nội dung thì buồn cười đến mức không thể nhịn được.
Guild với Hunter, lại còn Master nữa. Nghe như mấy trò đùa của trẻ con vậy.
Tin tức là nơi đáng lẽ phải giữ sự công tâm và khách quan mà lại nói ra mấy thứ điên rồ thế này sao? Đã vậy, mấy cái tên như Lee Jae Hee hay Shin Sora là sao chứ? Đó chẳng phải là những cái tên của các nhân vật chính trong tựa game mà tôi vừa cày cuốc tới tận hôm qua sao?
Tôi chỉ biết cười khan.
“Tin tức điên thật rồi… Khoan đã, Guild Củ Cải Non và Lee Jae Hee?”
Ngay lúc đó, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi nghiêng đầu hoang mang.
Cái cụm từ hunter Lee Jae Hee ấy, tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần trong game Hồi Quy Của Hunter D-Class.
Mặt tôi cứng đờ, cúi xuống nhìn lại tấm thẻ hunter đang cầm trong tay. Rồi, từ từ ngẩng lên, ánh mắt hướng về phía TV và tôi buột miệng thốt lên:
“Bảng thông tin.”
[Yeon Seon Woo Lv. 52
Hạng năng lực: C-Class
Năng lực chính: Supporter
Năng lực phụ: Pháp Sư Tâm Trí
Năng lực thức tỉnh: (Chưa thức tỉnh)
Sát thương vật lý: 52
Sát thương phép thuật: 204
Phòng thủ vật lý: 82
Kháng phép: 30
Kháng trạng thái bất lợi: 1,052
↓ Mở rộng]
Một bảng thông tin trong suốt, màu xanh lam, lơ lửng giữa không trung. Nhìn những con chữ hiện ra rõ ràng trước mắt, tôi đơ người, miệng há hốc.
Guild Củ Cải Non, Lee Jae Hee, Shin Sora, Hunter và cái bảng thông tin bật lên khi gọi lệnh, tất cả… đều giống hệt những gì tôi từng thấy trong Hồi Quy Của Hunter D-Class. Một tựa game với độ tự do điên cuồng nhưng không có chức năng save, nổi tiếng với độ khó khét tiếng.
“Không thể nào…”
Ánh mắt tôi lại vô thức hướng về TV. Trên màn hình, một người đàn ông đẹp trai đến mức tưởng như bước ra từ game đang vẫy tay chào. Dưới đó là dòng chữ: “Master Lee Jae Hee xuất cảnh tham dự Hội nghị Hunter Thế giới”.
Mình điên rồi sao? Hay là thế giới này điên? Hoặc…
Tôi cuống cuồng chộp lấy điện thoại, nhanh chóng truy cập Internet. Và rồi tôi gõ vào ô tìm kiếm tất cả những từ khóa: Hunter, Guild, Lee Jae Hee,… tất cả những gì nảy lên trong đầu.
Kết quả? Hàng loạt bài báo, đầy rẫy những thông tin về chúng. Cứ như thể Lee Jae Hee không phải là nhân vật game mà là một người thật, đang sống ngoài đời vậy.
Làm sao có thể như thế được?
Lee Jae Hee rõ ràng là nhân vật chính trong game tôi đã chơi. “Hồi Quy Của Hunter D-Class” là tựa game nói về hành trình của Lee Jae Hee chiêu mộ đồng đội, cày cấp, cứu lấy thế giới sắp sụp đổ.
Và tôi chính là người đã cày nát game đó, đi đến cái kết của nó. Trong một tựa game với mức độ tự do cực cao, cho phép tôi có thể cặp kè với bất kỳ nhân vật nào, tôi đã bỏ qua mọi nhân vật khác mà chỉ tập trung vào Shin Sora.
Nhờ thế mà trong game của tôi, cái kết là Lee Jae Hee và Shin Sora đính hôn. Đó là cái kết mãn nguyện, vì tôi luôn yêu thích nhân vật Shin Sora nhất trong số dàn nhân vật.
Mặc dù chưa cày hết mọi ending, nhưng tôi đã tắt game, hài lòng vì đạt được cái kết ấy…
Thế mà giờ tôi lại đang xem tin tức về vụ hủy hôn giữa Lee Jae Hee và Shin Sora ngay trên sóng truyền hình. Bài báo đầu tiên hiện lên khi tôi tìm kiếm tên Lee Jae Hee cũng chính là về vụ này.
Và nếu những gì báo chí đăng là sự thật, thì điều đó có nghĩa là…
“……Đù má! Mình đang ở trong thế giới game á? Lại còn là game đã clear xong rồi?!”
Ngay khoảnh khắc nhận ra sự thật ấy, tôi ôm đầu gào lên. Không tin được, nhưng không thể phủ nhận nó là hiện thực.
…
Mẹ kiếp, nếu định ném người ta vào trong game mà không thèm hỏi ý kiến thì chí ít cũng phải quăng vào đầu game chứ? Như vậy tôi còn có thể nuôi hy vọng, kiểu giống mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết ấy, cày nốt game rồi quay về thế giới thực.
Nhưng không! Sao lại ném tôi vào đúng cái giai đoạn đã qua ending. Thế thì tôi biết làm gì nữa đây?
“Khốn kiếp…”
…
Ngồi quỳ trên sàn, trong căn phòng làm việc sang trọng có vẻ là của Lee Jae Hee, tôi dụi mắt cố ngăn những giọt nước mắt chực trào vì quá uất ức.
Tình cảnh này thật quá bất công. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại là tôi, người thậm chí không phải là Yeon Seon Woo thật phải chịu đựng cái trò chết tiệt này?
Đã một tháng trôi qua kể từ khi tôi bị ném vào cái thế giới này.
Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản là mình lạc vào trong game. Nhưng hóa ra… trong thế giới này, tôi không phải là chính mình mà là một Yeon Seon Woo khác, một người trông y chang tôi, cùng tên, cùng mặt.
Dù không hề xuất hiện trong game, Yeon Seon Woo ở thế giới này cũng là một Hunter. Một Supporter hạng xoàng, chẳng có guild nào nhận, chỉ sống lay lắt bằng một phòng khám tên là Trung Tâm Chăm Sóc Tinh Thần. Một nhân vật… yếu ớt tới mức chẳng có cửa xuất hiện trong game.
Chắc vì chán đời quá nên mới bị cắt khỏi kịch bản.
Trong suốt khoảng thời gian qua, trong khi cố gắng tìm cách quay về, tôi đã phải học cách sống thay cho Yeon Seon Woo của thế giới này. Dù là game, chuyện ăn mặc, sinh sống vẫn không hề dễ dàng. Kiếm sống bằng mồ hôi nước mắt luôn là chuyện khó nhằn dù ở bất kỳ thế giới nào.
Điều an ủi duy nhất, có lẽ là năng lực Hunter của tôi vẫn xài được.
“Lại đây ngồi xuống đi.”
Giữa lúc tôi còn đang mải than thở trong đầu, Lee Jae Hee đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa, vừa cất lời vừa chỉ tay sang chiếc ghế đối diện.
Có vẻ tôi được coi như khách mời rồi? Tôi vội nhấc người đứng dậy nhưng lập tức khựng lại. Vì quỳ quá lâu nên chân tôi tê rần, không thể nhúc nhích nổi.
Nhưng nơi này, làm gì có ai đứng về phía tôi. Khi tôi chần chừ không đứng dậy, một tên mặt lạnh đứng sau đã thô bạo túm lấy tay tôi, lôi dậy như giật đồ.
Ááá! Đồ khốn!
Cơn đau buốt từ đôi chân tê cứng khiến tôi phải hét lên:
“Đau! Chân tôi tê rần rồi! Làm ơn đừng kéo nữa!”
“……”
Tôi la hét om sòm, còn hắn thì nhìn tôi với ánh mắt chán chường. Nhưng rồi đúng lúc ấy, hắn bất ngờ khựng lại, tay vẫn còn nắm chặt lấy tôi.
Đôi chân đau buốt, tay bị siết chặt nhưng tôi vẫn tranh thủ liếc hắn với ánh mắt oán hận.
“Chorok à, người ta đau mà. Thả ra đi.”
“Vâng.”
Chỉ nghe tên thôi, tôi đã rụt cổ lại. Cuối cùng tôi cũng nhớ ra hắn là ai.
Psycho Green (Kẻ điên xanh lá)—Han Chorok.
Một nhân vật phụ trong Hồi Quy Của Hunter D-Class. Người mà Lee Jae Hee đã cứu khi còn nhỏ và từ đó trung thành tuyệt đối, sẵn sàng chết vì Lee Jae Hee. Là con chó trung thành kiêm vệ sĩ và là một Hunter kiếm sĩ hạng S đủ sức cắt phăng bất kỳ ai đụng đến Lee Jae Hee.
Nếu nhớ không nhầm… sau khi thức tỉnh, đặc tính của hắn là Cuồng Chiến Sĩ thì phải? Một kẻ lúc nào cũng trông vô cảm, nhưng hễ xung trận là hóa thành cuồng chiến sĩ.
Khốn kiếp… lúc nãy mà lỡ mồm thêm tí nữa chắc bị cái chó điên này cắn chết rồi.
Cảm tạ trời đất vì đầu và cổ tôi vẫn còn dính liền với nhau, tôi đành lồm cồm cúi gập người, cố gắng mở to đôi mắt ra vẻ ngoan hiền hết mức. Lỡ dại mà gây chuyện thì chỉ có toang.
Tên nào tên nấy, chỗ nào cũng toàn là kẻ nguy hiểm. Một kẻ thì là dở người ngồi trên đỉnh thế giới sau hàng trăm lần hồi quy, còn kẻ kia thì là con dở người kề cận bên cạnh. Không cẩn thận chỉ có chết sớm.
“Yeon Seon Woo-ssi, vậy cứ giữ nguyên tư thế này nói chuyện nhé. Cứ thoải mái nghe là được.”
Ờ, thoải mái lắm… Cúi rạp xuống đất thế này mà kêu là thoải mái. Thoải mái đến phát khóc luôn.
Tôi nuốt lại câu muốn buột miệng chửi, ngẩng lên liếc Lee Jae Hee đang ngồi trên sofa. Vì bị ép phải ngước nhìn nên ánh mắt tôi cứ bất giác trôi lên cao, cái tư thế kiểu như kẻ dưới ngước nhìn kẻ trên ấy làm tôi tức đến nghiến răng ken két nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười méo mó.
“Cậu thật là biết quan tâm người khác quá đi.”
Vì đang nghiến răng nên giọng nói tôi méo xệch, phát âm cũng lộn xộn nhưng tôi vẫn cố giữ nụ cười nịnh nọt. Thấy vậy, Lee Jae Hee lười biếng ngả người, chân bắt chéo, môi nở nụ cười đầy mãn nguyện.
“Tôi vốn vậy mà.”
“….”
Cái đồ vô liêm sỉ! Chính vì cái kiểu vốn vậy ấy mà dám kéo tôi đến đây bắt quỳ như chó vậy hả?!
Cảm giác phẫn nộ dâng trào, tôi trừng mắt nhìn hắn nhưng ngay lúc đó, một âm thanh sắc lạnh vang lên và một lưỡi kiếm lóe xanh đã kề sát bả vai tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã dí sát tới mức da gà dựng đứng.
Nói chuyện thôi cũng cần vác kiếm ra hù dọa người ta à?!
“Đừng có buông sát khí bừa bãi trước mặt Master. Đây là cảnh cáo lần đầu cũng như lần cuối.”
Tôi muốn phản bác tôi là người hiền lành vô hại, đến sát khí cũng chẳng biết tỏa ra kiểu gì nhưng nhận ra cãi với cái thể loại này cũng vô ích nên quay sang Lee Jae Hee cầu cứu.
Mong là hắn sẽ can thiệp chút, ai ngờ chỉ thấy hắn mỉm cười, chẳng có ý định giúp đỡ gì cả.
“Chorok nhà tôi hơi nhạy cảm với sát khí đấy. Cậu cẩn thận vào.”
Nhà cậu? Ai là nhà cậu? Chẳng lẽ gọi cái thằng cao gần 1m9, mặt lạnh tanh như chó săn kia là bé nhà tôi chắc?
Tôi đảo mắt nhìn Han Chorok đầy ớn lạnh, rồi ngoan ngoãn mở miệng:
“Biết rồi, biết rồi… Tôi cẩn thận, tôi sẽ thật sự cẩn thận. Nhưng có thể thu cái này lại giúp tôi được không?”