Chương 2
Ngay sau đó, hắn ném vật gì đó trong tay xuống đất. Một thân người be bét máu, chẳng còn nhận ra nổi mặt mũi, rơi phịch xuống sàn. Người ấy còn ngọ nguậy được, có lẽ chưa chết nhưng nhìn thế kia thì chắc cũng sắp lìa đời.
Lúc đó, tôi thấy máu dính trên đôi găng tay da đen với thiết kế đặc biệt trên mu bàn tay của hắn. Hắn khẽ tặc lưỡi, tiếng tặc lưỡi ấy nghe cũng thong thả như chính giọng nói của hắn đến mức người nóng tính nghe xong chắc tức mà ngất.
Và tôi… cũng sắp ngất đến nơi rồi. Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra người đàn ông trước mắt là ai.
“Tiếp khách mà ra nông nỗi này thì đúng là tệ thật.”
Nói cái câu rảnh rỗi ấy xong, hắn tháo găng tay ném xuống sàn. Mà âm thanh “bụp” phát ra khi găng tay chạm đất, tuyệt đối không phải là âm thanh bình thường từ chất liệu da.
Nhìn đôi găng tay dính đầy thứ chất lỏng đáng ngờ ấy, tôi nuốt nước bọt rồi ngẩng lên nhìn hắn. Hắn thong thả lấy một đôi găng tay mới từ ngăn kéo đeo vào, rồi tiến về phía tôi.
Tới lượt tôi rồi đây.
Bản năng mách bảo rõ ràng như thế. Nếu không làm theo ý hắn, máu sẽ thấm lên đôi găng tay mới ấy.
Tôi thầm cầu nguyện trong đầu, chỉ mong hắn đừng đến gần. Nhưng càng cầu, hắn càng tiến lại gần, buộc ánh mắt tôi phải ngẩng lên cao dần.
Với chiều cao đó, bờ vai rộng, mái tóc vuốt ngược gọn gàng lộ ra vầng trán sáng sủa, hắn đúng kiểu nam thần bước ra từ tranh vẽ. Nhưng trên má, vết máu văng lốm đốm, khiến hắn mang vẻ đẹp rùng rợn.
Nói đúng hơn là một tên điên cực kỳ đẹp trai.
“Cậu là Yeon Seon Woo, đúng không?”
Aaa… chỉ một câu hỏi đó thôi cũng đủ đập tan hy vọng mong manh rằng tôi bị bắt nhầm.
Với kiểu nói chuyện thong thả đặc trưng, hắn cười nhếch môi nhìn tôi đầy tự mãn và chán chường.
Hơn nữa, trong tình cảnh này mà còn ung dung được như vậy thì đúng là thằng điên không thể chối cãi.
Một kẻ như thế đang ngồi xổm ngay trước mặt tôi và nở nụ cười vô thưởng vô phạt thì hỏi sao tôi lại không run rẩy cho được? Nhìn cái vẻ ngoài tưởng như vô hại ấy, tôi nuốt khan trong căng thẳng.
Nếu tôi không nhìn nhầm, thì hắn chính là nhân vật chính của thế giới này, người có thể nắm giữ tất cả mọi thứ và đạt được bất cứ điều gì hắn muốn.
Nhưng một kẻ như thế, tại sao lại bắt một người bình thường như tôi tới đây?
“Master, ở đây… dính máu rồi.”
Bất ngờ, một bàn tay thò ra từ phía sau nhẹ nhàng lau máu trên má hắn. Vì đã quên bẵng là sau lưng còn người nên tôi giật mình đến suýt ngừng thở.
Nhưng người kia chẳng mảy may để tâm tới tôi, vẫn nhẹ nhàng cẩn thận lau sạch máu như thể đang chăm chút một món đồ sứ dễ vỡ.
Đám điên này… Đó là máu đấy. Máu thật, không phải nước sốt hay sơn gì cả, là máu của người mà chính tay hắn vừa đánh tơi tả, thế mà lại lau đi một cách nhẹ nhàng như vậy.
“Ồ, xin lỗi nhé, tiếp khách mà lại để thế này.”
“……”
Xin lỗi cái loằn gì. Mà có lẽ thứ duy nhất hắn thấy phiền là vết máu lấm tấm kia thôi.
Tôi cau mày khó chịu định lên tiếng cãi lại, rằng cái hành động kéo tôi tới đây, rồi đánh đập người ta như vậy mới là thất lễ, nhưng may tôi kịp thời hạ mắt xuống. Suýt nữa thì quên mất mình đang đối diện với ai.
Có vẻ cái thái độ ngoan ngoãn ấy khiến hắn hài lòng, hắn nở một nụ cười nham hiểm khi lau sạch vết máu trên má. Tôi chỉ dám liếc trộm hắn, trong lòng âm thầm rủa xả.
Cái cảnh tượng bạo lực này chắc chắn là cố tình cho tôi xem. Là một lời nhắc nhở ngầm rằng nếu không biết điều, tôi sẽ sớm thành ra như cái người đang nằm bẹp kia.
Chết tiệt chết tiệt chết tiệeeet!
“Yeon Seon Woo-ssi?”
Khi đang rủa thầm như thế, hắn lại cất tiếng gọi tên tôi. Lúc ấy, tôi chỉ muốn hét lên rằng tôi chẳng biết hắn là ai, tại sao lại kéo nhầm người về đây làm cái quái gì.
Nhưng chỉ vì chậm trả lời một chút, cái sát khí nặng nề trong không khí lại dày thêm một tầng. Thế là tôi đành dịu giọng, ngoan ngoãn đáp:
“Vâng…”
“Là Yeon Seon Woo thật chứ?”
Không, tôi không phải cái Yeon Seon Woo mà cậu đang tìm, mẹ kiếp!
“……Vâng.”
Lần đầu tiên trong đời, tôi trải nghiệm cảm giác miệng và lòng không hề ăn khớp. Tôi siết chặt má trong, cắn mạnh để giữ tỉnh táo. Cảm giác duy nhất cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi là: Tiêu rồi. Lần này chắc tiêu thật rồi.
“Nghe nói cậu là một Pháp Sư Tâm Trí giỏi lắm, đúng không?”
Lại nói vớ vẩn nữa! Đã bảo không phải tôi rồi mà!
“Ừm… đúng là Pháp Sư Tâm Trí, nhưng tôi cũng không giỏi lắm đâu…”
Tôi cố gắng xoay chuyển câu trả lời sao cho nghe vô hại nhất có thể.
Nhưng chắc là hơi xoay quá đà rồi? Vì sau khi tôi nói, hắn khẽ nghiêng đầu im lặng. Nụ cười trên môi hắn cũng đóng băng, gương mặt thoáng đáng sợ.
Khoảnh khắc ấy, hình ảnh một con sư tử đầu đàn vụt qua tâm trí tôi. Con sư tử ngả mình lười biếng trên mỏm đá giữa thảo nguyên nhưng chỉ cần có mối đe dọa, nó sẽ lập tức biến thành kẻ săn mồi tàn bạo.
Và người đàn ông trước mặt tôi, cũng giống như thế, một kẻ che giấu bản năng dã thú sau vẻ ngoài bình thản.
Nên… xin hắn đừng nghiêm mặt như vậy trước mặt tôi nữa. Tim tôi sắp đứng hình đến nơi rồi.
“Khó đấy. Nói ẩu là cậu có thể thành ra giống như cái gã kia.”
Thấy chưa! Biết ngay mà, cái cảnh đó là cố tình cho tôi xem đúng không?!
Tôi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười méo mó, cố gắng trông càng thảm thương càng tốt.
Bản thân tôi cũng ghét cái bộ dạng này của mình.
“Làm ơn tha cho tôi đi được không?”
“Dĩ nhiên rồi. Cậu là vị khách mà tôi cất công mời đến cơ mà. Cái gã kia cũng còn sống đấy chứ.”
Ừ thì đúng là còn sống nhưng chỉ còn thở thôi, đấy mới là vấn đề.
Sống kiểu gì mà chỉ còn thoi thóp, chỉ cần thở là được à? Tôi là kiểu người ghét đau đớn nhất trên đời, nên khi nghe vậy, mặt tôi nhăn nhó nhưng lập tức cúi gằm xuống.
Mục tiêu của tôi bây giờ là phải nhịn nhục, ngoan hiền, tuyệt đối không để bị ăn đòn và rời khỏi đây nguyên vẹn.
“Yeon Seon Woo-ssi.”
“Vângggg…”
Tôi cố kéo dài giọng pha thêm chút nghẹn ngào, mong rằng giả vờ sắp khóc sẽ khiến đối phương mềm lòng.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay thò vào dưới cằm tôi, thô bạo nâng tôi lên. Tôi giật mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn hắn. Đôi mắt ấy chạm vào mắt tôi, và hắn nở một nụ cười dịu dàng, từ tốn quan sát khuôn mặt tôi.
Dù là cùng giới, nhưng trước một người đẹp trai đến mức này, lẽ ra tim phải rung rinh mới đúng nhưng thay vào đó, tôi chỉ thấy rợn cả sống lưng.
“Tôi không thích ai giả vờ khóc đâu.”
“Đ-đ-đâu có giả vờ khóc! Th-thật đấy mà…”
Ai trong hoàn cảnh này mà không khóc được thì dắt tới đây tôi xem nào!
Tôi vội nhắm tịt mắt, gồng mình rặn ra vài giọt nước mắt, cố thể hiện hết mức. Nhưng đối phương vẫn giữ tay dưới cằm tôi, chăm chú nhìn tôi với ánh mắt khó đoán rồi lại cất lời:
“Đừng đổi cách xưng hô.”
“….”
Khốn nạn. Bản thân hắn thì cứ thoải mái nói trống không mà còn bắt tôi phải giữ lễ.
Cay cú và sợ hãi lẫn lộn, tôi liếc trộm hắn nhưng không may lại vô tình chạm mắt. Vội vã giả vờ ngoan ngoãn cúi đầu gật gật lia lịa. Thấy vậy, cuối cùng hắn cũng buông tay ra khỏi cằm tôi.
Người ta bảo khóc là thua, vậy thì tôi thua sạch từ đầu rồi. Thực lòng, tôi chỉ muốn òa khóc.
“Được rồi. Vậy giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi. Yeon Seon Woo-ssi, cậu biết tôi là ai chứ?”
Gương mặt này, chỉ cần bật TV lên là thấy. Ai mà không biết cơ chứ? Mà tôi thậm chí còn tự tin biết nhiều hơn cả thế.
Cẩn trọng, tôi khẽ gật đầu. Đôi mắt sắc lạnh của hắn thoáng dịu lại, nhưng ánh sáng băng giá trong đáy mắt thì vẫn không hề mất đi.
“Tôi là ai?”
Ai á? Cậu là ai á?
Muốn chửi thật to: Là cái thằng chết tiệt, nhân vật chính cái thế giới game này chứ ai!
“Là Hunter Lee Jae Hee…”
Tôi nuốt trọn cái câu chửi trong lòng, ngoan ngoãn đáp. Có vẻ hài lòng với câu trả lời ấy, Lee Jae Hee nở một nụ cười rực rỡ. Chính là nụ cười tôi đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong suốt những giờ chơi game.
Dù vậy, tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào gương mặt ấy quá lâu. Cảm giác vừa lạ lẫm, vừa rợn người.