Chương 193
193.
Tiếng gõ bàn phím lạch cạch khi các phóng viên viết bài bằng laptop dần im bặt. Hội trường rơi vào im lặng. Không một ai còn cất lời hỏi tiếp.
Lúc đó, Lee Jae Hee lại một lần nữa cất giọng, trầm ổn và điềm tĩnh.
“Và để chứng minh rằng trong lời tuyên bố này của tôi không có lấy một điểm nào là giả dối, tôi xin thông báo: tôi sẽ là người đầu tiên thiêu hủy năng lực thức tỉnh của mình. Ngay tại đây, vào lúc này.”
Ngay khi hắn dứt lời, ba guild master ngồi phía sau lập tức đứng dậy như thể đã được hẹn trước. Đó là những người đã lập tổ đội với Lee Jae Hee trước buổi họp báo. Tất nhiên, tôi cũng có mặt trong tổ đội đó. Vì hắn không đồng ý để tôi rút ra, bảo chỉ là tổ đội tạm thời thôi, nên tôi đành theo.
Hội trường lại trở nên náo loạn vì ai cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Có người hấp tấp hỏi:
“Ý ngài là có cách để thiêu hủy năng lực thức tỉnh sao?”
“Ngài sẽ thiêu hủy năng lực thức tỉnh bằng cách nào?”
“Và ngài định chứng minh ra sao việc đã thiêu hủy kỹ năng ấy?”
Có vẻ thời điểm đã đến rồi.
Đã đến lúc Dari xuất hiện.
“Năng lực thức tỉnh của tôi sẽ do chính Keymaster thiêu hủy.”
Ngay khi Lee Jae Hee nói ra điều đó, đám đông lại một lần nữa xôn xao. Nhưng hắn vẫn bình thản như thường, giới thiệu Dari mà không chút dao động:
“Xin giới thiệu Keymaster mới xuất hiện ở Hàn Quốc.”
Ngay khi Lee Jae Hee dứt lời, cánh cửa ẩn sau bục phát biểu mở ra. Một vật thể màu đen bắn ra khỏi đó, bay lên tận trần nhà và lượn vòng trên đầu mọi người. Đám phóng viên ngẩng đầu lên, phấn khích chỉ tay vào vật thể kia, trong khi các ống kính máy quay lập tức bám theo.
Dari lượn một vòng trên không một cách đầy kiêu hãnh, rồi nhẹ nhàng hạ xuống bờ vai của Lee Jae Hee.
“Jae Hee, tôi làm tốt chứ?”
“Ừ.”
Nó cố tỏ ra nghiêm nghị, đưa mắt quan sát khắp hội trường. Gương mặt nghiêm túc ấy lướt qua khán phòng khiến tiếng chụp ảnh vang lên như sấm, đèn flash lóe sáng liên tục. Ai mà ngờ được con quái vật từng khiến người ta khiếp sợ mới xuất hiện không lâu trước đó giờ lại toát lên tinh thần chuyên nghiệp đến vậy.
“Cho đến hiện tại, đây là Keymaster duy nhất tỏ ra thân thiện với loài người. Và tôi, với sự giúp đỡ của Keymaster này, sẽ thiêu hủy năng lực thức tỉnh của mình để ngăn chặn Bùng Nổ Quái Vật. Tuy nhiên, việc này không thể thực hiện bằng sức cá nhân. Nó cần đến sự hỗ trợ ở cấp quốc gia.
Vì vậy, tôi muốn đưa ra một đề nghị để chúng ta có thể tiếp tục bảo vệ quyền được sống và duy trì hòa bình: hãy ngăn chặn việc sinh ra năng lực thức tỉnh mới và thiêu hủy những năng lực thức tỉnh hiện có.”
Ngay khoảnh khắc đó, không gian quanh Lee Jae Hee bỗng lặng ngắt. Trong sự im lặng ấy, hắn nhẹ nhàng quay sang nói với Dari bằng giọng dịu dàng:
“Bây giờ làm được rồi đấy.”
“Bây giờ á?”
“Ừ.”
Dari nhìn chằm chằm vào Lee Jae Hee đang gật đầu, rồi khẽ bay vút lên không trung. Một làn khói đỏ từ cơ thể nó tỏa ra, chầm chậm bao phủ lấy không gian, và dần lan đến chỗ Lee Jae Hee đang đứng, quấn lấy cơ thể hắn.
[Keymaster ‘Dari’ kích hoạt kỹ năng ẩn ‘Thiêu Hủy Thức Tỉnh’ lên tổ đội trưởng ‘Lee Jae Hee’.]
[Năng lực thức tỉnh ‘Phàm Nhân Nghịch Cảnh’ của Tổ đội trưởng ‘Lee Jae Hee’ sẽ bị thiêu hủy. 3, 2, 1…]
Tôi cũng là thành viên tổ đội, nên trạng thái đó hiện lên trong giao diện của tôi. Khi thấy thông báo rằng năng lực thức tỉnh đã bị thiêu hủy, tôi bất giác siết lấy cánh tay của Tae Ra và Chorok đang đứng hai bên.
Và tôi vội vàng quay đầu, nhìn về phía Lee Jae Hee qua màn hình — chính xác là nhìn vào đôi mắt của hắn.
Dù đã trải qua hàng trăm lần hồi quy, hắn vẫn luôn nói rằng hắn sợ cái chết. Việc phải lặp lại quá khứ ngoài ý muốn khiến hắn ghê tởm, nhưng cuối cùng vẫn phải quen với nó.
Hồi quy trong cuộc đời Lee Jae Hee chính là như vậy. Một điều vừa khủng khiếp như cái chết, vừa trở nên quá quen thuộc — chính là cuộc đời của hắn.
Thế mà giờ đây, hắn đang cố bước ra khỏi chiếc bánh xe ấy để sống như một người bình thường.
Chiếc đồng hồ hắn tặng tôi sẽ không quay ngược nữa và giống như bao người khác, hắn cũng sẽ đánh rơi nhiều điều trong tay.
Dù có mất mát, sẽ không còn cơ hội để lựa chọn lại. Đó mới chính là đời sống bình thường.
[Năng lực thức tỉnh của tổ đội trưởng ‘Lee Jae Hee’ đã bị thiêu hủy.]
“À…”
Khoảnh khắc kỹ năng ấy biến mất, tôi khẽ thốt lên một tiếng. Chính tôi cũng không hiểu rõ cảm xúc ấy là gì. Không biết nên làm gì tiếp theo. Chỉ là tôi thấy lo cho Lee Jae Hee.
“Đừng lo. Bọn mình còn ở đây mà.”
“…”
Lúc đó, như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Tae Ra nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, an ủi.
Chorok im lặng cúi đầu từ nãy giờ khẽ rút tay ra khỏi rồi chủ động nắm lấy bàn tay tôi một cách chắc chắn.
Lúc ấy tôi mới nhận ra. Vai mình đang cứng đờ, còn tay thì lạnh ngắt.
“Chứ sao nữa, Seon Woo. Tụi mình ở đây mà! Cứ tin vào bias của cậu đi!”
Sora chỉ ló đầu ra từ sau lưng Chorok vỗ vai tôi bằng nắm đấm nhỏ, như thể bảo tôi cứ tin tưởng vào cô ấy. Hana thì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nhìn mấy người xung quanh, đến khi ánh mắt bắt gặp tôi, cô ấy mỉm cười dịu dàng.
Thì ra là vậy. Hắn không phải đang sống một cuộc đời bình thường đơn độc.
Bên cạnh Lee Jae Hee luôn có những con người này và chỉ cần vậy thôi, cuộc đời của hắn đã đủ giá trị rồi.
Vậy thì, có lẽ đã đến lúc để buông tay. Không cần phải mong chờ một cơ hội lựa chọn lại nữa.
“Ừ. Mình cũng tin vào mọi người.”
Ánh mắt của tôi giao với từng gương mặt thân quen và nụ cười cũng dần lan ra khắp khuôn mặt của họ. Trong vòng tay ấm áp đó, tôi nhìn về phía bên kia màn hình, nơi Lee Jae Hee đang đứng.
Vì nơi cậu trở về chính là đây nên tôi không còn chút lo lắng nào nữa.
“Shim Hwa Yeon từ Hunter Union. Tôi xác nhận qua cửa sổ tổ đội rằng năng lực thức tỉnh của Master Lee Jae Hee đã bị thiêu hủy.”
“Tôi là Sa Do Jin của guild Guild Cá Neon. Tôi xác nhận năng lực thức tỉnh đã bị thiêu hủy.”
“Yang Jae Seong của guild Byeolha. Tôi cũng xác nhận.”
Những người đã tổ đội với Lee Jae Hee lần lượt lên tiếng xác nhận. Chính vì điều này mà họ đã có mặt ở đây từ đầu.
Với việc các guild master đại diện cho những guild lớn chính thức lên tiếng bảo chứng thì không còn gì chắc chắn hơn.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Lee Jae Hee đưa tay về phía Dari vẫn còn lơ lửng trên không. Nó vốn đang cố đứng nghiêm trang tỏ ra chững chạc, liền lập tức nhào vào lòng hắn, vùi đầu vào ngực.
Hắn vỗ nhẹ lên lưng nó như để khen ngợi, rồi tiến tới micro một lần nữa.
“Trong tương lai, Guild Củ Cải Non của chúng tôi xin thề sẽ nỗ lực hết mình để bảo vệ quyền sinh tồn trong hòa bình, thông qua việc thiêu hủy năng lực thức tỉnh và ngăn chặn sự phát sinh của chúng. Xin kết thúc buổi công bố trọng đại tại đây.”
Lee Jae Hee lùi khỏi sân khấu, nhường chỗ cho Master Shim Hwa Yeon bước lên, tiếp tục bài phát biểu kêu gọi hợp tác cho chiến dịch này.
Tuy vậy, ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi Lee Jae Hee. Tôi lặng lẽ nhìn hắn bước xuống bục với gương mặt điềm tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiến vào phòng chờ, rồi khẽ dang tay ra.
Đó là để đón chào người bạn đồng hành, người cuối cùng cũng thoát khỏi vòng quay định mệnh để bước vào hành trình của một cuộc sống bình thường.
Ánh mắt chạm nhau, hắn nở nụ cười rạng rỡ khi thấy cử chỉ ấy. Lee Jae Hee bước tới bằng những bước dài, rồi cúi người ôm lấy tôi.
“Tôi về rồi.”
“Ừ. Cậu đã vất vả nhiều rồi.”
“…Vâng.”
Cuộc đối thoại dừng lại ở đó, nhưng mọi điều cần nói đều đã được gửi gắm trong những lời ấy.
“Seon Woo, tôi nữa!”
Dari dang hai tay về phía tôi như thể cũng muốn được ôm. Tôi ôm lấy nó, rồi xoa đầu nó nhẹ nhàng.
“Dari cũng giỏi lắm. Nhìn cậu đúng là hậu duệ của Typhon thật đấy.”
“Hehe.”
Nhìn nó cười vui vẻ, tôi khẽ cúi xuống, rồi lại lén liếc lên. Bắt gặp ánh mắt tôi, Lee Jae Hee siết nhẹ tay đang ôm lấy eo tôi.
Giờ đây, chỉ còn một cơ hội sống duy nhất dành cho chúng tôi. Đáng lẽ ra phải có chút luyến tiếc, vậy mà hắn chỉ mỉm cười mãn nguyện. Trước phản ứng ấy, tôi cũng nhẹ nhàng nghiêng người dựa vào hắn, thì thầm thật khẽ chỉ để hắn nghe thấy.
“Sau này cũng mãi như bây giờ, cùng nhau hạnh phúc nhé.”
“Tôi đang hạnh phúc lắm.”
Phải rồi, tôi cũng thế.
Khi đang lúng túng nói vậy, bên cạnh, Baek Tae Ra theo dõi hành động của chúng tôi từ nãy giờ lên tiếng với giọng làu bàu.
“Chưa xong đâu nhé? Mới bắt đầu thôi, đừng có thả lỏng.”
“Chính cậu mới đừng lơi lỏng đấy. Họp báo còn chưa kết thúc mà.”
“Master guild ngồi ngay bên cạnh, việc đó mắc mớ gì tôi phải quan tâm. Anh Jae Hee tự xử lý được!”
“Lúc trước còn gọi là chủ tịch bù nhìn mà?”
Han Chorok và Tae Ra bắt đầu cãi nhau chí chóe, còn Kim Hana thì nén cười. Shin Sora tiến đến bên cạnh Tae Ra, huých huých khuỷu tay hắn và nói một câu quen thuộc như mọi khi:
“Bỏ cái guild bù nhìn đó đi, về chỗ bọn chị này.”
“A, thật là! Cái bà chị này…!”
“Ơ kìa? Chị chỉ chỉ cho cậu con đường dễ hơn thôi mà đã nổi nóng rồi?”
Ở giữa những con người sẽ chẳng bao giờ thay đổi dù có sống cùng nhau cả đời, tôi bật cười. Chỉ riêng việc được gặp những người tuyệt vời như thế này với tôi,đã là một phép màu.
Và cuộc sống quý giá ấy, giờ mới thật sự bắt đầu. Cuộc sống không giống như một trò chơi không kết thúc chỉ vì chạm đến một mốc nhất định, cũng chẳng thể khởi động lại chỉ vì không vừa ý, càng không có cái gọi là “nhánh kết thúc được định sẵn”.
Chỉ đơn giản là phải sống hết mình, sống thật hạnh phúc cho hiện tại này.
“Giờ mới là khởi đầu thôi.”
“Chuyện tình của chúng ta ạ?”
“…Cậu nghĩ thế thật à?”
“Nếu không phải thì là kết hôn?”
“Khùng à…! Cậu nên học chút liêm sỉ đi chứ!”
Tôi xấu hổ đến nỗi đập lưng hắn liên tục, vậy mà Lee Jae Hee chỉ bật cười như thể thấy chuyện đó dễ thương lắm. Dù bực, tôi vẫn từ từ tựa đầu vào vai hắn.
Còn biết làm sao giờ. Dù là tên này, tôi cũng đã hứa sẽ cùng nhau đi hết cả đời rồi.
“Từ giờ phải sống cho đàng hoàng đấy.”
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ sống thật tốt đến suốt đời.”
“Cậu thì lúc nào cũng giỏi mồm.”
Tôi nói như thể mắng hắn, nhưng không ngăn được nụ cười cứ thế lan trên môi. Lee Jae Hee cũng vậy. Đó là khởi đầu hạnh phúc theo cách của riêng chúng tôi và như vậy là quá đủ rồi.
“Đang tạo Kết Ẩn”
— Kết thúc Ngoại truyện —