Chương 190
190.
A… tôi không nên nghĩ gì cả.
Tôi nhíu mày vì rối rắm, thì thấy Lee Jae Hee hơi nhướng mày như ngạc nhiên, rồi hắn nhìn chằm chằm vào không trung một lúc, cuối cùng thả lỏng gương mặt và khẽ mỉm cười.
Lúc thế này lại thấy nó đơn giản thật… Mình nên tranh thủ dịp này mà đổi chủ đề.
“Cậu kết thúc sớm hơn tôi nghĩ đấy. Mọi chuyện ổn chứ?”
“Cũng chẳng có gì để gọi là ‘ổn’ cả. Mọi người chỉ lớn tiếng tranh cãi rồi giải tán thôi. Cũng không phải chuyện gì bất ngờ.”
“Cậu nói là cãi nhau là nằm trong dự đoán sao?”
“Ừ. Làm gì có chuyện chỉ trong một ngày mà đưa ra quyết định về năng lực thức tỉnh được. Tôi nghĩ thà kết thúc mà không có kết luận còn hơn. Rồi về nhà họ sẽ suy tính tiếp thôi — xem bên nào có lợi hơn, xem có thể vớt vát thêm được gì không.”
“…Căng thật. Đúng là chuyện không dễ gì.”
Nghe câu chuyện, Sora ở bên cạnh gật đầu nói:
“Vì phải được toàn bộ các thợ săn đồng thuận mà. Master của bọn tôi cũng bảo hôm nay khả năng cao sẽ kết thúc mà không có kết luận. Chỉ là không ngờ lại kết thúc bằng cãi nhau.”
Ra là vậy. Ai cũng như đã lường trước nên không khí chẳng có vẻ thất vọng gì. Như vậy còn đỡ. Đúng như lời Tae Ra từng nói, chuyện này không thể nào kết thúc trong thời gian ngắn.
“Thế nếu xong hết rồi thì giờ khởi hành về Seoul luôn chứ?”
Trời đã ngả về chiều nhưng vẫn còn sáng. Tôi vừa vươn vai vừa hỏi Lee Jae Hee định khi nào xuất phát. Nhưng hắn lại tỏ vẻ đắn đo, rồi nở nụ cười đầy tính toán mà trả lời:
“Không vội gì, nên tôi định nghỉ lại thêm một đêm nữa.”
Cái gì cơ? Nghỉ thêm một đêm á? …Không biết giữa thời gian đó hắn còn định giở trò gì? Tôi đâu có ngu mà để bị kẹt lại một mình với hắn.
“Dari đang đợi, hay là đi luôn hôm nay đi?”
“Nó đang chơi game vui vẻ với Tae Ra đấy. Nên nghỉ thêm một đêm cũng chẳng sao…”
“Đừng có lắm mưu mẹo, về đi.”
“…Tôi mệt vì cuộc họp mà. Nghỉ thêm một đêm đi.”
Cái đồ cáo già này. Nhìn cái mặt bóng bẩy kia thì có vẻ gì là mệt đâu chứ!
May là Sora cũng hiểu cảm giác khó tin của tôi.
“Cậu mà cũng biết mệt vì họp á? Muốn viện cớ thì ít ra cũng phải nghĩ ra cái gì cho có tâm tí đi.”
Đấy, ý tôi cũng là thế!
Tôi thầm mừng vì Sora đứng về phe mình. Lee Jae Hee khẽ liếc mắt nhìn xuống, mặt vẫn giữ nguyên vẻ cao ngạo. Đúng là mặt người dạ thú.
“Đừng xen vào không khí nhé, cô đi đi.”
“Cậu mới là người xen vào đấy chứ? Tôi đang nói chuyện với Seon Woo mà.”
“Chắc là nhân lúc tôi không có mặt thì chen vào một chút thôi. Đừng làm phiền buổi hẹn hò, đi đi.”
“Woa, thật nhỏ mọn! Người Seon Woo thích nhất là tôi cơ mà!”
“…Cái đó thì phải xem tới cuối mới biết được.”
Khoảnh khắc đó, tôi thấy rõ ánh mắt đen ngòm đầy tia sáng của Lee Jae Hee đang dán chặt vào mình.
Có linh cảm rằng vài ngày tới tôi sẽ bị hắn hành hạ tinh thần mất, tôi rùng mình, âm thầm lùi lại, để mặc hai người tiếp tục cãi nhau.
Phải quay về nhà hôm nay thì tôi mới sống sót được!
Với quyết tâm đó, tôi bắt đầu cắm đầu chạy trốn. Phía sau, tôi nghe tiếng Sora gọi nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy, chỉ biết chăm chăm rảo bước. Tự tôi cũng thấy thương cảm cho chính mình.
…
Sau cuộc họp ở Daejeon, Lee Jae Hee lại càng bận rộn hơn. Thực ra thì ai cũng vậy, nhưng không ai bằng hắn. Người ta cứ liên tục tìm gặp hắn nên thời gian hắn ở lại văn phòng giảm hẳn.
Điều may mắn là, khác với trước đây cứ kéo tôi theo mọi nơi, dạo gần đây hắn hay đi một mình. Đặc biệt là những cuộc gặp có bên chính phủ, hắn tuyệt đối không đưa tôi theo.
Với tôi thì đó lại là điều tốt, vì tránh được những tình huống khó xử. Tuy hắn có vẻ không hài lòng vì chúng tôi phải xa nhau nhiều hơn, nhưng tôi chẳng phiền gì.
Hôm nay cũng vậy, thay vì Lee Jae Hee thì Tae Ra và Chorok đến văn phòng. Mỗi lần hắn không có ở đây thì hai người đó lại đến, nên cũng chẳng có gì lạ nữa.
“Anh Jae Hee có vẻ sắp công khai chuyện của nó rồi đấy, mà để nó ra mắt trong bộ dạng này thì hơi mất mặt đúng không? Dù gì cũng mang tên Guild Củ Cải Non mà.”
Tae Ra vừa ôm việc đến vừa nằm dài trên sofa xử lý, vừa liếc về phía Dari, kẻ đang nằm chơi game trên bụng hắn, rồi bắt chuyện. Có vẻ sau vài ngày tôi và Lee Jae Hee vắng mặt vì đi Daejeon, bọn họ đã thân nhau hơn nhiều.
“T–tôi có gì không ổn hả? Tôi là hậu duệ vĩ đại của T–Typhon đấy nhé…!”
“Chính vì cái khăn gói đó mà cậu trông quê hơn đấy.”
“Íííc! Seon Woo, Tae Ra lại bắt nạt tôi kìa! Hức!”
“Mỗi lần tôi nói gì, nó lại chạy đi méc với cậu đấy.”
Thở dài, tôi đón lấy Dari đang thua trận đấu khẩu, bay nhào vào lòng tôi như mọi khi.
“Cậu thấy trêu nó vui lắm hả? Sao lần nào đến cũng làm nó khóc vậy.”
“Tôi làm gì đâu? Nó mít ướt thì liên quan gì đến tôi.”
“Dari không mít ướt! Tae Ra là đồ ngốc!”
Mới vừa khóc trong lòng tôi xong, giờ nó đã ngẩng lên quát toáng, rồi lại dụi đầu vào ngực tôi, dụi dụi má vào áo tôi. Vừa nãy chắc nó cũng không thật sự khóc, mà chỉ đang nũng nịu thôi.
“Ừ ừ, Dari của chúng ta dũng cảm thế cơ mà. Giờ còn biết dùng kỹ năng đốt thức tỉnh nữa.”
“Seon Woo nói đúng! Dari rất dũng cảm!”
Nó quay người lại, giơ nắm đấm nhỏ lên oai phong rồi lè lưỡi với Tae Ra. Han Chorok ngồi cạnh chứng kiến từ đầu, bất ngờ đưa tay ra tóm lấy cái khăn chấm bi vàng rồi nhấc bổng Dari lên. Tay chân nó vùng vẫy loạn xạ.
“Thả… thả ra ngay!”
“Anh Jae Hee bảo dạo này cậu mập lên đấy. Đừng có lúc nào cũng đeo bám anh ấy.”
“Không phải! S–Seon Woo nói đây là má phúng phính đáng yêu mà!”
“Phúng phính gì chứ. Là bụng mỡ thì có.”
Tae Ra bắt đầu chỉ vào bụng Dari đang vùng vẫy giữa không trung mà trêu chọc tiếp. Nhìn hai người như thể quyết tâm chọc cho nó khóc bằng được.
“Uaaaa! Seon Woo!!”
“…Haizz, mệt thật.”
Dari bật khóc nức nở, vùng thoát khỏi tay Chorok rồi ôm chặt lấy tay tôi, nước mắt ròng ròng. Tôi thì không biết phải dỗ thế nào, còn Chorok chỉ lặng lẽ quan sát rồi chìa ra một lọ bình thuốc màu vàng.
“Cái này là sao nữa đây?”
“Cậu nói là mệt mà.”
“…Ý tôi là đầu óc mệt mỏi, không phải cơ thể.”