Chương 189
189.
Nghe giọng Lee Jae Hee vang lên sau lưng, tôi liền chộp lấy chiếc chăn đang khoác, ném về phía hắn. Dù vậy, cái chăn nặng hơn tưởng tượng nên rơi bịch xuống đất giữa chừng, chẳng trúng vào người hắn chút nào.
“Biến đi!”
[Do tâm trạng của bạn trở nên tệ, chỉ số độ hảo cảm giảm –1.]
Ngay lúc tôi gào lên vì tức, cửa sổ trạng thái mới lại hiện ra. Hắn đang cười lén đằng sau bỗng nghiêng đầu ra vẻ không vui.
“Cái này thì hơi tệ thật.”
“Cái trò tệ đó tôi phải chịu bao nhiêu lần rồi biết không? Cho nên đừng có đi theo! Bước vào đây là tôi xử đẹp đó!”
Tôi lớn tiếng dọa xong liền đóng sập cửa phòng tắm lại. Rồi áp tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Một lúc sau, tiếng bước chân dần rời xa khỏi nhà tắm. Tôi khẽ thở ra một hơi, ngồi bệt xuống và bắt đầu chà xát mặt như người điên.
“Thật không chịu nổi nữa rồi.”
Việc để ai đó nhìn thấu cảm xúc của mình là một chuyện thật xấu hổ. Khi tôi đeo nhẫn Servant thì chỉ đơn giản nghĩ rằng “à, chắc tên đó đang vui.” là hết chuyện. Nhưng…
“Giờ thì khác rồi còn gì!”
Tôi nhìn xuống tay, nơi chiếc nhẫn nằm lặng lẽ trên ngón tay. Khác với nhẫn Servant chỉ có Master mới tháo được thì nhẫn Master hoàn toàn có thể tháo ra bằng ý chí của tôi.
“Nếu là lúc tôi cần thiết, bất cứ khi nào cũng được. Chỉ cần gọi là tôi sẽ vui vẻ đến bên cậu.”
Thế nhưng, lời nói đó cứ văng vẳng mãi trong đầu khiến tôi không thể tháo chiếc nhẫn ra.
“Thật là… cái tên đó càng lúc càng cáo hơn.”
Chắc chắn hắn biết tôi sẽ mềm lòng nên mới nói như vậy. Dù vậy, tôi vẫn không thể tháo nhẫn, chỉ biết quay người bước vào buồng tắm.
Tôi cởi áo sơ mi, cố tình phớt lờ những vết đỏ bầm lộ ra, rồi đứng trước vòi sen. Nhưng khi vừa với tay vặn van nước, một ý nghĩ bất chợt hiện lên khiến tôi cứng người lại.
“Khoan đã… hôm qua… ai là người tắm cho mình vậy?”
Nhìn làn da khô ráo sạch sẽ, tôi chớp mắt vài cái. Máu như rút hết khỏi mặt.
Tôi giơ tay lên, vỗ nhẹ vào hai bên thái dương.
“Đừng nghĩ nữa… đừng tò mò nữa…”
Tôi lẩm bẩm như vậy rồi vặn nước, để dòng nước nóng đổ xuống mặt mình. Trải nghiệm đầu tiên với Lee Jae Hee quá mãnh liệt, đến mức giờ đây chỉ nghĩ đến thôi cũng không dám thử lại.
Tôi chỉ biết cắn chặt môi rồi tự dưng thấy nhớ Dari đến phát khóc,. Khi về, nhất định phải ôm nó ngủ. Không bao giờ rời xa nữa.
Nhất là vào ban đêm!
Trong làn nước ấm áp, tôi tự nhủ thầm như vậy.
…
Sáng hôm sau, cuộc họp thứ hai lại tiếp tục. Dù bắt đầu từ sáng sớm, nó vẫn chưa kết thúc ngay cả khi đã sang buổi chiều.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Không đời nào các Guild Master lại vui vẻ chấp nhận đề xuất bãi bỏ năng lực thức tỉnh cả. Đến mức các quan chức chính phủ nghe tin tức còn phải tự mình kéo đến tham dự.
Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Theo lời Tae Ra, ít thì cũng phải mất ba năm. Cuộc họp ở Daejeon lần này chỉ mới là bước đầu tiên để giải quyết khủng hoảng.
Dù sao thì, vì tin tức đột ngột nên phòng họp trở nên hỗn loạn với sự ngờ vực và hoang mang tràn ngập. Nhìn vẻ mặt của Lee Jae Hee khi quay về phòng sau thời gian nghỉ ngắn, có thể đoán được chuyện xảy ra đã rất mệt mỏi.
Lúc đó, Sora đang nghe tôi giải thích chợt nghiêng đầu thắc mắc:
“Tae Ra nói vậy thật à? Là sẽ mất khoảng ba năm ấy?”
“Vâng ạ.”
“Vậy thì bên Guild Củ Cải Non vẫn còn nhìn ngắn hạn đấy chứ. Master tụi tôi bảo là ít nhất năm năm lận.”
“Ý cô là Master Shim Hwa Yeon ạ?”
“Ừ.”
Khi tôi đang nghỉ trong phòng chờ Jae Hee từ cuộc họp trở về, Sora đã đến tìm. Hôm nay cô ấy vẫn tươi tắn như thường lệ, chào hỏi rồi kéo tay tôi rủ đi dạo.
Cũng như lần trước, Sora đi cùng Master Shim Hwa Yeon, và nghe bảo hôm qua cô cũng đã đến tìm tôi. Nghĩ lại thì chắc tiếng gõ cửa lúc nửa mê nửa tỉnh là do cô ấy rồi… Tôi hơi ngượng, lặng lẽ theo sau cô bước ra đường mòn quanh hồ.
Lối đi dạo bên hồ mà tôi đã để mắt đến từ ngày đầu đến đây được trang trí rất đẹp mắt, khung cảnh cũng nên thơ. Có lẽ vì thế mà các cặp đôi đang hẹn hò cũng xuất hiện khá nhiều.
“Chuyện này… đúng là không dễ dàng chút nào nhỉ.”
“Còn gì nữa. Với thợ săn, việc mở khóa năng lực thức tỉnh là giấc mơ lớn nhất. Vậy mà không những định đốt bỏ những kỹ năng đã có, mà còn muốn lập hiệp ước cấm tuyệt đối không được mở khóa trong tương lai nữa. Sao mà dễ đồng thuận được chứ.”
“Phải rồi…”
Trong lúc trò chuyện, tôi vô thức đưa mắt nhìn những cặp tình nhân âu yếm xung quanh, rồi lén kiểm tra điện thoại. Tôi mở ứng dụng nhắn tin, xem lại tin nhắn cuối cùng mình gửi đi nhưng vẫn chưa thấy phản hồi, rồi vờ như ngắm cảnh hồ để che giấu sự hụt hẫng.
Lần này tôi đã cẩn thận mang theo điện thoại, còn để lại tin nhắn nói sẽ ra ngoài dạo cùng Sora. Như vậy thì sẽ không có chuyện hiểu nhầm như lần trước – cái lần mà cậu ấy hành xử cứ như đang đi bắt gian tình vậy. Tôi không muốn mệt mỏi thêm lần nào nữa vì chuyện kiểu đó.
Đang mải nghĩ vẩn vơ và ngắm cảnh thì Sora bỗng giơ nắm tay lên, ra vẻ cổ vũ cho tôi như thể đã hiểu nhầm gì đó.
“Nhưng nếu là tụi mình thì nhất định sẽ vượt qua được, nên cậu đừng lo quá nhé. Master tụi tôi cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc đâu.”
“Tôi không lo đâu. Tôi cũng tin là mọi người sẽ làm được, giống như cô vừa nói vậy.”
Lòng biết ơn vì sự quan tâm của cô khiến tôi nở một nụ cười. Sora ngắm tôi một lúc rồi bất ngờ nhe răng cười tinh nghịch.
Tuy đứng trước nụ cười rạng rỡ của một mỹ nhân, nhưng thay vì thấy vui, tôi lại có chút linh cảm bất an.
“Mà này, Seon Woo, ở thế giới cậu từng sống… thì bọn tôi là nhân vật trong game phải không? Game mà Jae Hee là nhân vật chính ấy?”
“À… Vâng, đúng rồi.”
“Cậu từng bảo nhân vật cậu thích nhất trong game đó là tôi còn gì?”
“…Vâng?”
Tôi chỉ biết chớp mắt vì không hiểu mình vừa nghe cái gì. Nhưng khi hiểu ra được ý của cô ấy, miệng tôi dần há hốc.
“Không! Không phải thế đâu ạ…!”
“Dong Mae bảo đó gọi là ‘bias’ đấy. Tôi là bias của Seon Woo mà. Thế sao cuối cùng cậu lại vào Guild Củ Cải Non? Đương nhiên phải theo tôi vào guild của tụi tôi chứ? Nếu vậy tôi đã đối xử với cậu siêu siêu tốt luôn rồi.”
“….”
Tôi quá sốc, chỉ há miệng không nói nổi câu nào. Rồi với ánh mắt bốc lửa, tôi lấy lại điện thoại và mở danh bạ ra.
Tất cả lỗi lầm đều là của Yeom Dong Mae.
Nói là đã hạn chế xâm phạm đời tư đến mức tối thiểu cơ mà! Rốt cuộc cái “tối thiểu” của hắn là tới đâu vậy!
“Thằng Yeom Dong Mae chết tiệt này…!”
“Cậu gọi cho Dong Mae à?”
“Vâng… Mà, uầy, hắn không nghe máy!”
Cuộc gọi chỉ toàn tín hiệu chờ. Tôi cúp máy, rồi áp đầu điện thoại lên giữa hai chân mày đang nhíu lại vì ngượng.
Sau một khoảng ngập ngừng, tôi cố mở lời:
“Ờ, Sora, cái đó, thật ra…”
“Muốn tôi ký tên cho không?”
“…Cô đang trêu tôi đúng không?”
“Đúng vậy! Cậu giờ mới nhận ra à?”
Câu trả lời hồn nhiên cùng nụ cười tươi rói của cô ấy làm tôi bất giác bật cười theo. Trong lúc tôi còn cười ngượng, Sora bỗng quay đầu nhìn về phía hồ. Như thể đang ngắm cảnh, cô ấy nhìn xa xăm rồi nói bằng giọng trầm hơn hẳn:
“Vừa rồi chỉ đùa thôi, còn bây giờ là thật lòng đấy. Cảm ơn vì cậu đã hành động vì Master tụi này.”
Lời cảm ơn đột ngột ấy khiến tôi sững lại, nhìn sang cô ấy.
Cô ấy cũng quay sang tôi, nở một nụ cười thật lòng.
“Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn, nhưng cứ bỏ lỡ thời điểm mãi. Giờ mới có dịp nói… Cảm ơn cậu, thật lòng đấy, Seon Woo.”
Từ nãy đến giờ toàn đùa cợt, vậy mà giờ cô lại nhìn thẳng vào mắt tôi một cách chân thành. Trước ánh mắt thẳng thắn ấy, tôi không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể gãi gáy một cách lúng túng.
Tôi đâu làm gì to tát để xứng đáng nhận được lời cảm ơn nghiêm túc như vậy. Ngay cả nếu không có tôi, Jae Hee chắc chắn cũng sẽ tìm cách cứu được Master Shim Hwa Yeon.
Tôi làm ra vẻ bình thản để tránh bị nhận ra, nhưng tôi biết với hắn, Master ấy giống như mẹ vậy. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ tiếng khóc đau đớn mà hắn đã cất lên trong nỗi mất mát ấy.
“Tôi thấy hơi ngại… Vì dù không có tôi thì chuyện đó cũng sẽ không xảy ra. Jae Hee chắc chắn đã cứu được Master mà.”
“Ừ, tôi biết. Thằng đó khó ưa thật nhưng cũng không phải kiểu người đứng nhìn Master tụi này gặp chuyện đâu. Nhưng mà lần này, người đầu tiên đứng ra vì Master lại là Seon Woo mà. Chính nhờ hành động ấy mà tôi biết lời an ủi, động viên cậu dành cho tôi cũng là thật lòng. Vậy nên, tôi thật sự muốn cảm ơn cậu.”
“….”
“Từ giờ trở đi, để đáp lại tấm chân tình của cậu, tôi cũng sẽ đối xử thật lòng với cậu. Rất mong được giúp đỡ nhiều hơn nữa nhé, Seon Woo.”
Cái này… phải đáp lại thế nào đây?
Tôi ngại đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Khung cảnh hồ lấp lánh cũng chẳng vào nổi mắt, tôi đành hạ mắt xuống, rụt rè đáp lời:
“Vâng… Tôi cũng mong được cô giúp đỡ nhiều ạ, Sora.”
Dường như hài lòng với câu trả lời của tôi, cô lại nở một nụ cười rạng rỡ đầy tự tin.
“Vậy nên, để tỏ lòng biết ơn, tôi đã chuẩn bị một món quà cho cậu đấy, Seon Woo!”
“…Quà ạ? Không cần đâu ạ, tôi không dám nhận…”
“Đừng từ chối, đây là tấm lòng của tôi mà. Cậu nhất định phải nhận lấy nhé!”
Vừa dứt lời, Sora vươn tay ra không trung như thể nắm lấy thứ gì đó. Ngay sau đó, một khẩu súng đen ngòm đầy đáng sợ chĩa thẳng về phía tôi.
Tôi giật mình lùi lại vì khẩu súng bất ngờ xuất hiện. Cô ấy làm ra vẻ như sắp bắn tôi, rồi lập tức xoay ngược khẩu súng, chìa phần tay cầm về phía tôi.
Biết đó là một món vũ khí nguy hiểm, tôi không dám nhận ngay mà chỉ đưa mắt quan sát. Kỳ lạ là hình dáng của nó trông có chút quen thuộc.
“Cái này là…?”
“Là cây Support Gun mà cậu từng dùng trước đây đó. Cái hồi mang ra nhà đấu giá ấy. Lần này tôi lấy lại trước để tặng cho cậu đấy. Tôi giỏi không?”
Khi tôi vừa ngẩng đầu lên khỏi khẩu súng thì trạng thái thông báo xuất hiện cùng với một giọng nói trầm trầm vang lên sát tai.
[Servant ‘Lee Jae Hee’ đang truy cập cửa sổ thông tin của Master ‘Yeon Seon Woo’.]
“Cái này bị tịch thu.”
Tôi giật nảy người quay đầu lại, thì thấy Lee Jae Hee với vẻ mặt cau có đang với tay qua vai tôi. Hắn lấy luôn khẩu súng mà Sora đang chìa ra cho tôi.
“Cậu, cậu đến từ khi nào vậy?”
“Vừa nãy thôi.”
Bị giật mất món quà ngay trước mặt, Sora nhăn mặt khó chịu. Còn tôi thì thở hắt ra vì bực khi bị dọa bất ngờ bởi sự xuất hiện thình lình phía sau.
“Tôi đã bảo cậu đi lại thì làm ơn tạo tí tiếng động đi. Đừng làm tôi giật mình mỗi lần như thế.”
“Rõ rồi.”
“Với lại, trả nó lại đây. Đó là quà Sora tặng tôi, cậu lấy làm gì?”
“Đúng đấy! Sao cậu lại lấy chứ? Có dùng được đâu mà.”
Cả tôi lẫn Sora đồng loạt trách móc, nhưng hắn chỉ khoanh tay đứng yên, nghiêng đầu nhìn hai đứa tôi như đang giận dỗi. Cái vẻ mặt nhăn nhó kia cứ như thể đang hờn dỗi thật sự vậy.
“Sau này Seon Woo sẽ không vào dungeon nữa, thì còn cần vũ khí làm gì? Vậy nên tôi sẽ giữ món này.”
“À, ha ha, đúng rồi. Seon Woo giờ đâu có được vào dungeon nữa, quên mất.”
Trước lời nhảm nhí của Jae Hee, Sora, người tôi tưởng cùng phe liền trở mặt ngay. Bị đồng đội đâm sau lưng, tôi chỉ còn biết nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy tổn thương.
“Làm người ai biết trước được! Với lại, không cần vào dungeon thì cũng nên có vũ khí để tự vệ chứ…!”
“Tôi đưa cậu chiếc nhẫn đó chính là để khi cần tự vệ thì triệu hồi tôi. Cách đó là an toàn và nhanh nhất.”
Cái logic gì vậy trời?
“Tôi phải sống mà chỉ trông vào một mình cậu à?”
“Chiếc nhẫn đó là để làm đúng như vậy.”
“Wow… cậu định thành ra mắc bệnh hoang tưởng luôn chắc?”
“Không phải nghi ngờ, chỉ là sự cẩn trọng thôi. Tiện đây hỏi luôn, hai người ra ngoài đây làm gì thế? Định lén tôi đi hẹn hò à?”
“Không phải hẹn hò, là đi dạo! Tôi còn ghi cả trong tin nhắn là sẽ đi dạo với Sora mà. Cậu định cứ làm trò tầm thường thế mãi hả?”
“Giờ không chỉ nhỏ nhen mà còn là kẻ tầm thường à? Được thôi, nếu đã vậy thì nói rõ cho tôi nghe đi. Hai người nói chuyện gì mà đến mức ‘xin hãy nhận lấy tấm lòng’ hả? Sao lại cứ thân thiết dính lấy nhau như vậy…”
“Đừng kiếm chuyện với mấy thứ linh tinh nữa!”
“…Hừm.”
Aaa… cái tên này giận thật rồi.
Hắn khoanh tay lại, khẽ hừ mũi rồi nhìn tôi chằm chằm. Tôi bướng bỉnh nhìn thẳng lại hắn, thì thấy trong đôi mắt đen thẳm kia ánh lên thứ gì đó như sắp mất kiểm soát.
Đúng lúc đó, Sora, người đang lặng lẽ quan sát hai chúng tôi bất ngờ buông một câu như ném bom:
“Aigoo~ Không ngờ thằng nhóc này lúc yêu lại bám dính như vậy. Seon Woo, bỏ tên phiền phức đó đi, đến với tôi đi. Bias của cậu sẽ đối xử thật tốt với cậu luôn!”
“Ch–Sora!?”
“…Bias?”
Giọng của Jae Hee chưa từng thấp đến vậy.
Âm điệu trầm đến mức rờn rợn, khiến tôi không dám nhìn thẳng hắn. Tôi chỉ biết ra hiệu cho Sora bằng ánh mắt cầu xin đừng nói tiếp nữa, nhưng cô ấy lại chẳng hiểu ý, còn đắc ý hất tóc và ngẩng cằm lên:
“Không biết ‘bias’ là gì hả? Là người mình yêu thích nhất đó. Khi Seon Woo chơi game bọn mình, người cậu ấy thích nhất là tôi! Vậy nên đừng tự mãn quá. Bất cứ lúc nào, Seon Woo cũng có thể về với Guild bọn tôi…”
“Sora!”
“Gì vậy?”
Tôi hốt hoảng cắt lời cô ấy, và khi cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi nhanh chóng giơ hai ngón tay bắt chéo thành hình chữ X về phía Jae Hee. Sora nhìn tôi rồi nhìn sang hắn, sau đó phá lên cười như đã hiểu.
“Gì vậy? Cậu ấy còn nổi giận vì mấy trò đùa kiểu này à?”
“Hắn là kiểu luôn coi đùa là thật ấy ạ.”
“Trời, tệ thật đấy. Seon Woo, bỏ hắn đi, về Guild bọn tôi đi!”
“…Mấy trò đùa như vậy, tốt nhất đừng đùa nữa.”
Tôi thở ra như thở dài, Sora vỗ vai tôi như để an ủi. Đúng lúc đó, Jae Hee lại bất ngờ áp sát môi vào tai tôi mà lẩm bẩm rợn người:
“Bias sao lại là cô ấy? Cậu nói là fan của tôi mà, chẳng lẽ là nói dối?”
“….”
Điều đáng ngạc nhiên hơn là hắn vẫn còn tin câu đó.
Nhưng nói ra sự thật chắc chắn sẽ khiến hắn giận dỗi luôn, nên tôi chỉ còn cách đổi chủ đề:
“Cuộc họp xong rồi à?”
“…Ừ.”
Tôi vừa đổi đề tài, hắn đã ra vẻ không vừa lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Biết vậy, làm sao không thấy đáng yêu cho được chứ.
[Tâm trạng của bạn tốt lên. Độ hảo cảm +1.]