Chương 13
13.
Ngay lúc đó, giọng nói thong thả vang lên từ phía sau lưng khiến tôi cứng người, gai ốc dựng hết cả lên. Đúng lúc cảm giác mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng, thì đống dầu ăn tôi đổ lên tay bắt đầu nhỏ tong tỏng xuống sàn.
Mẹ kiếp cái định luật trọng lực!
Tôi từ từ cúi đầu nhìn xuống, nhưng còn chưa kịp, người phía sau đã bước sát lại, cúi xuống quan sát cái sàn nhà lấm tấm dầu. Không hiểu sao trong tình cảnh này, tôi chỉ muốn thụt tay vào trong ống tay áo, nín thở.
Lúc ấy, hắn đứng sát sau lưng tôi, thong dong hỏi:
“Cậu đang làm gì vậy?”
“……Tôi đâu có làm gì đâu.”
“Thế tay cậu sao lại thế này?”
Bàn tay to lớn vươn ra từ phía sau, túm lấy bàn tay đầy dầu của tôi, giơ lên trước mặt. Dầu ăn chỉ bám đầu ngón tay, nhưng theo động tác ấy, chúng lại chảy dài xuống mu bàn tay.
Nhìn ống tay áo bị dầu ngấm ướt dần… cái cảm giác khốn khổ đó, ai mà thấu?
“Tôi đang… nấu ăn.”
“Vừa nói là không làm gì còn gì?”
“Nấu ăn với tôi thì cũng chẳng đáng gì để nói mà…”
Tôi còn phải viện cớ đến bao giờ nữa? Hắn muốn nghe đến đâu mới chịu?
Nghĩ là đã đến lúc dừng cái cảnh bị động này, tôi nghiến răng, dồn hết sức vào mắt, quay người đối mặt. Tôi cố rút tay ra khỏi tay hắn, nhưng dù trông có vẻ nắm hờ, bàn tay đó không hề buông lỏng.
Hoảng hốt nhìn lên, tôi bắt gặp ánh mắt vô cảm của Lee Jae Hee. Hắn cất lời, chậm rãi:
“Cái đồng hồ đâu?”
“À…”
Về nhà cái là tôi đã tháo ra, cất kỹ rồi.
Mà nói ra thì sao? Lại thêm một trận bạo lực như cái cảnh vừa nãy chắc?
“Tôi vừa rửa tay nên tháo ra thôi.”
“Mấy cái đồng hồ thời nay, thương hiệu như thế, chống nước cơ bản đều có. Cậu còn tỏ ra vui sướng ra mặt khi nhận, đừng bảo là không biết?”
Biết chứ, đồ chết tiệt. Còn cái vụ tôi vui quá mức… sao hắn lại biết? Tôi cố gắng giấu kỹ cơ mà!
“Tại nó tốt quá nên tôi trân trọng, cẩn thận thôi…”
“……”
“Là đồng hồ quý mà Hunter Lee Jae Hee đã tặng, tôi phải giữ gìn cho tử tế chứ, đúng không?”
Bao nhiêu quyết tâm không run rẩy đều tan biến, tôi ngoan ngoãn trả lời hết sức lễ phép. Cuối cùng, hắn cũng chịu buông cổ tay tôi ra. Không đau lắm vì hắn chỉ nắm nhẹ, nhưng cảm giác nhơm nhớp trên cổ tay khiến tôi phải chà xát liên tục.
“Lần sau đừng làm mấy trò ngớ ngẩn nữa. Cái đồng hồ cậu moi ra được cũng không dễ dàng đâu, nhớ mà đeo cho đàng hoàng, kẻo tôi thấy tiếc.”
Ừ, tiếc lắm nhỉ? Tiếc thế sao không đưa tiền cho xong?
“Vâng.”
Tôi cố giữ vẻ mặt ngốc nghếch, gật đầu ngoan ngoãn rồi lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh.
Lúc này, khung cảnh xung quanh tôi đã khác hẳn. Không còn là căn hộ bé nhỏ mà tôi sống suốt tháng qua, mà là một căn phòng khách rộng rãi lát đá cẩm thạch. Không gian lạnh lẽo với tông màu xám trắng trải dài, tôi cười trừ, quay sang hỏi hắn:
“Nhưng mà… đây là đâu vậy?”
“Thế cậu nghĩ là đâu?”
“……”
Nói thẳng ra một câu cho xong có phải tốt không. Lee Jae Hee khoanh tay, đứng tựa nghiêng, khoé miệng treo nụ cười nhếch mép đầy thách thức.
Nếu tôi mà gan lì hơn tí nữa, chắc đã hỏi thẳng “cười đểu cái gì thế?”. Đúng là cái bộ dạng chướng mắt không chịu nổi. Cái kiểu mặt trơ trơ, nhếch mép cười như vậy, chỉ muốn tạt cho một bãi nước bọt vào mặt cho hả dạ.
“Ha ha, chắc là nhà cậu rồi. Nhà đẹp thật đấy.”
“Vậy à?”
…Trời ạ. Con người mà có thể chướng đến thế này sao? Tôi vừa khen xong, hắn đã đáp kiểu đó.
Nhìn cái cách hắn nghiêng đầu một góc vừa đủ để thêm phần khinh khỉnh, tôi vẫn cố gắng giữ phép lịch sự đến cùng.
“Giờ này khuya khoắt, chắc cậu không gọi tôi tới chỉ để khoe nhà đâu nhỉ? Thế cậu gọi tôi tới đây làm gì?”
“Làm việc thôi. Nhưng trước hết đi rửa tay đi đã.”
“Làm việc… ý cậu là?”
“Cần tôi đưa lại bản hợp đồng không?”
“……”
Thằng điên. Giữa đêm khuya, lôi người ta từ nhà tới đây, rồi nói tỉnh bơ là làm việc? Mực trên hợp đồng còn chưa khô hẳn mà đã bắt đầu rồi?
Dù rõ ràng tôi đang bực bội thấy rõ, Lee Jae Hee vẫn cười.
Nhưng rồi…
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Chỉ số được yêu giảm xuống mức âm, áp dụng hiệu ứng trạng thái bất lợi ‘U sầu’.]
…Thằng tâm thần.
Một lần nữa, vai tôi nặng trĩu, sức lực rút sạch, tâm trạng tụt xuống đáy. Tôi lảo đảo, gần như không đứng vững, ngẩng lên nhìn hắn với ánh mắt không hiểu nổi. Vậy mà hắn chỉ nhếch mép, cười khẩy.
Nhìn cái mặt hắn, tôi cũng chẳng đoán nổi tôi đã đụng chạm gì mà khiến hắn bực. Nhưng tôi biết, nếu còn muốn sống sót qua đêm nay, thì phải làm gì đó để thoát khỏi cái trạng thái u ám này.
“À… nghĩ đến việc được làm việc với Hunter Lee Jae Hee mà tim tôi cứ đập thình thịch, phấn khởi lắm! Lại còn được đến nhà cậu nữa… nếu tôi mà được sống ở nơi như thế này thì đúng là mãn nguyện lắm!”
Dù cơ thể rã rời, tôi vẫn cố gắng vặn giọng cho thật vui vẻ. Ngay lập tức, một loạt thông báo quen thuộc hiện lên.