Chương 12
12.
Nhưng sao lại là… nhẫn? Đây cũng là vật phẩm tốt sao?
[Kỹ năng Cảm Nhận phát động. Bắt đầu đánh giá vật phẩm.]
[Đánh giá thất bại.]
[vật phẩm chưa xác định: Chỉ số của người sử dụng quá thấp để đánh giá.]
Quả nhiên, đây không phải nhẫn bình thường mà là vật phẩm. Hơn nữa, còn là vật phẩm cao cấp đến mức tôi không đánh giá nổi.
Nhưng… cái này để làm gì?
Tôi ngước lên nhìn Lee Jae Hee, lộ rõ vẻ thắc mắc.
“Cái này là gì?”
“Chỉ cần đeo vào, hợp đồng sẽ có hiệu lực. Đây cũng là vật phẩm giúp duy trì hợp đồng nên cứ đeo đi. Còn có tác dụng tăng mana nữa.”
Ồ, vật phẩm tăng mana? Ngon vậy?
Nghe thế, tôi liền nhặt chiếc nhẫn lên và đeo ngay vào ngón giữa. Cố ý chọn ngón đó để tặng cho hắn một ngón tay giữa. Vừa đeo vào, trạng thái chưa xác định lập tức biến mất, bảng thông tin của vật phẩm hiện ra ngay.
[Nhẫn Servant Tối Thượng: Khi đeo nhẫn này, mối quan hệ chủ – tớ sẽ được thiết lập với người đeo Nhẫn Master Tối Thượng. Hãy trở thành một Servant ngoan ngoãn, nghe lời chủ nhân và nhận lấy tình yêu của người đó.]
[Hiệu ứng Nhẫn Servant Tối Thượng: +1000 mana.]
[Hiệu ứng Nhẫn Servant Tối Thượng: +100 HP.]
[Hiệu ứng Nhẫn Servant Tối Thượng: +1000 kháng phép.]
[Hiệu ứng Nhẫn Servant Tối Thượng: +100 kháng trạng thái bất lợi.]
Thông báo liên tiếp hiện ra khiến tôi không kịp xoay sở. Dù nhìn lướt qua cũng thấy mấy dòng tăng cường toàn ngon lành, nhưng ánh mắt tôi chẳng thể rời nổi dòng mô tả của vật phẩm.
Nghe lời chủ nhân… trở thành Servant được yêu… Cái gì vậy? Ai là chủ nhân chứ? Đừng bảo là…
Từ từ ngẩng đầu lên, tôi nhìn Lee Jae Hee, rồi chỉ tay về phía hắn.
“…Chủ nhân?”
“Nếu cậu thấy gọi thế thoải mái thì cứ gọi.”
“Không! Ý tôi là… cái nhẫn này… có gì đó sai rồi…”
Tôi lập tức cố tháo nhẫn ra. Nhưng dù có cố gắng đến mấy, chiếc nhẫn vẫn bám chặt lấy ngón tay, không hề nhúc nhích. Trong lúc tôi luống cuống nhìn chằm chằm ngón tay mình, một bảng thông tin khác lại hiện lên, chắn ngang tầm mắt.
[Hiệu ứng Nhẫn Servant Tối Thượng: Master có thể định vị vị trí của Servant.]
[Hiệu ứng Nhẫn Servant Tối Thượng: 1 lần/ngày, Master có thể triệu hồi Servant.]
[Hiệu ứng Nhẫn Servant Tối Thượng: Mở khóa kỹ năng bị động đặc biệt được yêu.]
[Hãy nhận lấy tình yêu của Master và trở thành một Servant trung thành nhé!]
“Cái quái gì vậy…”
Lần này thì tôi thật sự không kìm được mà buột miệng chửi thề.
Ngay lúc đó, khi tôi vừa nhăn mặt nhìn Lee Jae Hee vừa văng tục, một cửa sổ cảnh báo đỏ rực lập tức hiện lên trước mắt.
[Cảnh báo: Do Master không vui, chỉ số được yêu giảm -1.]
[Cảnh báo: Chỉ số kỹ năng được yêu giảm xuống mức âm, áp dụng hiệu ứng trạng thái bất lợi ‘U sầu’.]
Ngay lập tức, vai tôi nặng trĩu, sức lực rút sạch khỏi cơ thể. Một nỗi buồn u ám tràn đến, khiến tôi chỉ còn biết chớp mắt vô vọng, ngẩng lên nhìn Lee Jae Hee. Hắn bắt gặp ánh mắt tôi, phẩy tay như thể xóa cửa sổ trạng thái giữa không khí, rồi nheo mắt cười tươi.
A, chết tiệt thật rồi.
Không biết cái cảm giác muốn rớt nước mắt này là do trạng thái bất lợi từ cái nhẫn, hay là tâm trạng thật sự của tôi nữa.
“Master của chúng ta cười cũng xinh ghê.”
Tôi cố nặn ra nụ cười, còn giơ thêm ngón cái lên. Lee Jae Hee khẽ bật cười.
Và đúng khoảnh khắc đó.
[Master cảm thấy vui, chỉ số được yêu +1.]
[Chỉ số kỹ năng được yêu trở lại 0, trạng thái bất lợi ‘U sầu’ được gỡ bỏ.]
“Cậu thích nghi nhanh thật. Mới thế mà đã gỡ được trạng thái bất lợi rồi. Cứ tiếp tục như vậy đi. Cẩn thận lời ăn tiếng nói nữa.”
“……”
Hắn cười tươi, nhưng cái câu nói thì… muốn đấm vào mặt. Mà tôi có dám nói gì đâu. Chửi thề cũng không thốt nổi.
Quả nhiên, cảm giác ban đầu của tôi là đúng. Một năm của tôi coi như xong rồi.
…
Điên thật. Cái tình cảnh này đúng là ngoài hai chữ điên ra thì không còn gì diễn tả nổi.
Sau khi bị lôi đi như tội phạm, ký cái hợp đồng không tưởng, tôi lếch thếch quay về nhà. Đến lúc đó, đầu óc mới dần tỉnh lại, bắt đầu nhận ra mình đã gây ra cái trò hề gì.
“Quá rõ ràng là bị xỏ mũi rồi còn gì nữa.”
Tôi vừa lục tung hết các ngăn tủ trong bếp, vừa lầm bầm một mình như thằng điên. Ở cái nhà này đã một tháng rồi, nhưng sống một thân một mình nên tôi vẫn chưa nhớ nổi thứ gì để ở đâu.
Sau một hồi lục lọi, cuối cùng cũng tìm thấy thứ cần tìm—một chai dầu ăn.
“Dù biết là chẳng ăn thua gì… nhưng mà, cứ thử xem sao.”
Với chút hy vọng mong manh, tôi mở nắp chai dầu ăn, đổ một đống lên ngón tay, bắt đầu vặn cái nhẫn. Chiếc nhẫn lỏng lẻo xoay vòng quanh ngón tay, cứ tưởng thế là tuột ra được… nhưng không, nó chỉ xoay xoay mà không rơi ra.
“Cái quái gì! Sao không rớt ra chứ!”
[Master đã sử dụng kỹ năng Triệu Hồi Servant. Bắt đầu đếm ngược: 3, 2, 1.]
“Cái gì? Đệt! Hủy kỹ năng! Hủy ngay!”
[Cảnh báo: Servant không thể hủy kỹ năng Triệu Hồi của Master!]
[Cảnh báo: Servant không thể hủy kỹ năng Triệu Hồi của Master!]
“Hủy kỹ năng?”
“……”