Chương 11
11.
Hợp đồng này có hiệu lực giữa bên A:
Lee Jae Hee (sau đây gọi là bên A) và bên B: Yeon Seon Woo (sau đây gọi là bên B).
Cả hai bên có nghĩa vụ thực hiện các điều khoản đã thỏa thuận với tinh thần trung thực và thiện chí.
Thời hạn hợp đồng: theo thời gian trực thuộc guild được đính kèm riêng.
Nghĩa vụ sau khi ký hợp đồng:
1.B làm supporter độc quyền cho A, có nghĩa vụ thực hiện vai trò supporter bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu khi A yêu cầu. Đổi lại, A có trách nhiệm trả cho B mức thù lao tương ứng với Hunter hạng A.
2.B làm supporter độc quyền cho A, có nghĩa vụ đồng hành khi A yêu cầu. Tuy nhiên, nếu thời gian làm việc vượt quá quy định, B sẽ được trả phụ cấp làm thêm giờ.
3.B làm supporter độc quyền cho A, có nghĩa vụ công khai Cửa Sổ Thông Tin khi A yêu cầu. Đối với thông tin cá nhân của B, A có nghĩa vụ giữ bí mật.
4.B làm supporter độc quyền cho A, có trách nhiệm chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần cho A, đảm bảo duy trì trạng thái tối ưu bằng cách thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ.
5.A chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí liên quan đến hoạt động của B khi thực hiện chức năng supporter.
(……)
Cái quái gì đây? Có nghĩa là tôi phải thực hiện nghĩa vụ bất cứ lúc nào, bất cứ đâu? Không chỉ đồng hành, mà còn phải công khai cả Cửa Sổ Thông Tin nữa? Duy trì trạng thái tối ưu là sao chứ? Cái này chẳng khác gì hợp đồng nô lệ kiểu mới?
Tôi lên tiếng dè dặt:
“Ờm… tôi có chút thắc mắc.”
“Vâng, cứ hỏi đi.”
Lee Jae Hee vẫn giữ thái độ ôn hòa kiểu như sẵn sàng giải đáp mọi thứ. Nhưng mà, làm ăn có phải ngày một ngày hai đâu? Kẻ lừa đảo là những kẻ cười tươi nhất.
“Không nói đến chuyện trong hợp đồng này đã in sẵn tên tôi dù tôi chưa hề ký, thì cái này là gì vậy?”
“Như cậu thấy đấy, hợp đồng supporter độc quyền.”
“Không phải hợp đồng nô lệ độc quyền à?”
“Cậu nói đùa hay đấy. Thế này mà gọi là hợp đồng nô lệ sao?”
“……”
Với hắn thì đây chỉ là trò đùa à? Tôi chẳng cười nổi. Nhưng cũng đành soi lại bản hợp đồng lần nữa, sợ mình bỏ sót gì đó.
Khi tôi còn đang chăm chú đọc, Lee Jae Hee lại lên tiếng bằng giọng nhẹ nhàng, đầy vẻ quan tâm:
“Có đọc bao nhiêu lần thì nội dung vẫn thế thôi. Sự lựa chọn của Yeon Seon Woo-ssi cũng chẳng thay đổi đâu. Tôi không hiểu cậu cứ tốn thời gian để làm gì.”
Đồ khốn. Cười mà như đang uy hiếp. Cứ như thế bảo tôi lùi bước dễ lắm à?
“Không, không phải thế… chỉ là, chỗ này… phần thời hạn hợp đồng không rõ ràng lắm. Với lại, điều kiện của tôi thì không thấy ghi vào đâu cả.”
Tôi chỉ vào phần ghi thời hạn hợp đồng, cố gắng giữ bình tĩnh. Lee Jae Hee nhìn tôi, làm mặt kiểu “Cậu cũng khá đấy” rồi cười nhẹ.
Nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai đó làm tôi suýt bị cuốn theo, nhưng tôi lập tức mở to mắt cảnh giác. Không thể để bị lừa phỉnh bởi vẻ ngoài được.
Hắn vẫn thản nhiên.
“Yêu cầu của cậu sẽ được thêm vào phần phụ lục. Còn thời hạn hợp đồng, tôi chẳng thấy có gì cần bàn thêm.”
Nói thế mà nãy còn làm mặt “ồ, hay phết” khi tôi nhắc đến chuyện đó.
“Tôi là hệ hỗ trợ, nên việc ở trong guild lâu dài cũng hơi ngại. Tôi còn việc riêng, mà nếu vào hầm ngục thì nghề của tôi cũng chẳng giúp ích gì nhiều, chỉ thêm gánh nặng thôi. Nên tôi nghĩ, sao không để tôi chỉ thuộc guild trong thời gian làm supporter độc quyền thôi?”
Nghe vậy, Lee Jae Hee mỉm cười, nhưng mắt lạnh hẳn đi. Hắn im lặng suy nghĩ gì đó, mà tôi thì không tài nào đoán được.
Hắn cứ nhìn tôi một lúc lâu rồi cuối cùng cũng mở miệng, giọng chậm rãi như mọi khi. Đến lúc cần nói móc thì nhanh lắm, mà chuyện chính thì chậm như rùa.
“Được thôi. Vậy sẽ ghi rõ thời hạn làm supporter độc quyền và thời gian thuộc guild cũng theo đó. Cậu muốn thời hạn bao lâu?”
“Tôi á? Tôi nghĩ… khoảng một tháng?”
Kỳ thực, một tháng là tôi đã nghĩ thoáng lắm rồi. Vậy mà Lee Jae Hee lại làm như vừa nghe chuyện gì đó nhảm nhí, liền gạt phăng đi và mở miệng lần nữa.
“Nếu cậu có thời hạn nào khác trong đầu thì cứ nói đi.”
Tôi vừa nói xong mà? Một tháng đó.
Thái độ kiểu coi như không nghe thấy của hắn khiến tôi bực bội lườm hắn một cái. Thôi thì rộng rãi tí vậy.
“Vậy hai tháng?”
Tôi giơ hai ngón tay ra, cười giả lả thì nụ cười bên khóe môi hắn mới chịu biến mất. Hắn từ từ thu lại biểu cảm, trở về vẻ mặt chán chường quen thuộc, buông lời lạnh nhạt:
“Tôi từng nói là không thích nói nhiều rồi mà. Nếu cậu cứ định kéo dài từng tháng thế này, chi bằng để tôi tự ghi thời hạn theo ý tôi luôn.”
“Khoan, khoan đã, sáu tháng! Sáu tháng thế nào… Thôi thừ một năm! Một năm nhé! Cứ lấy một năm đi, rồi sau đó gia hạn tiếp!”
Tôi vội chụp lấy bản hợp đồng hắn định kéo lại, tay lật ngược giữ bên này, nhưng sức tôi sao bằng nổi hắn. Cái hợp đồng cứ thế bị kéo đi bất lực. Tôi đành hét lên con số một năm, hắn mới chịu buông tay. Mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng áo.
Đúng là thương lượng không phải việc dành cho người yếu vía.
“Tốt thôi. Tôn trọng ý kiến của Yeon Seon Woo-ssi, thời hạn hợp đồng sẽ là một năm. Tôi cũng sẽ thêm điều kiện cậu nói vào. Còn gì nữa không?”
“À, cái… trên đường đến đây, cái đồng hồ của tôi bị…”
Thật ra có tôn trọng gì đâu chứ. Câu đó nghẹn ngay cổ họng, tôi nuốt xuống, quyết tâm tranh thủ được gì hay nấy.
Tôi lôi cái đồng hồ có mặt kính nứt ra, đưa cho hắn xem, giọng nhỏ dần. Lee Jae Hee nhìn thoáng qua, rồi bất ngờ tháo chiếc đồng hồ đang đeo, đặt lên bản hợp đồng.
Chỉ liếc sơ cũng biết, cái đồng hồ này đắt gấp mấy chục lần cái đồng hồ nứt của tôi. Dù đem bán ở chợ đồ cũ cũng kiếm lời kha khá.
“Còn gì nữa?”
“Không, hết rồi!”
Rõ ràng trong giọng hắn vừa rồi có chút khó chịu. Vậy là đã đến lúc dừng lại rồi.
Tôi cười tươi, cầm lấy đồng hồ mới định nhét vào túi, nhưng Lee Jae Hee giơ tay cản lại.
“Đeo vào đi. Như vậy lòng tôi mới thấy thoải mái. Chorok lại đây đeo đồng hồ cho cậu ấy.”
“Rõ.”
Cái gì cơ? Chẳng lẽ hắn muốn lấy lại đồng hồ nên cố làm khó tôi? Hay hắn thấy tôi để không thì không vừa mắt? Không lý nào, tay tôi vẫn bình thường đây mà, cớ gì phải để Han Chorok đeo đồng hồ cho?
“Không cần đâu! Tôi tự làm được!”
“Ngồi yên.”
“……Vâng.”
Gương mặt hắn lạnh băng. Trước cái mệnh lệnh đó, tôi đành ngoan ngoãn chắp tay lại. Han Chorok bước tới, nắm lấy cổ tay trái tôi, tháo đồng hồ cũ ra đặt lên bàn, rồi thay vào chiếc mới.
Có khi nào… tay tôi cũng sắp bị chặt không?
Nghi ngờ dâng lên, tôi không thể rời mắt khỏi từng cử động của hắn. Nhưng may mắn, Han Chorok chỉ đeo đồng hồ rồi lùi về chỗ, không làm gì thêm.
Từ từ cúi xuống nhìn, chiếc đồng hồ trên cổ tay tôi trở nên nổi bật đến mức kỳ lạ. Rõ ràng khi ở trên tay Lee Jae Hee thì trông vừa vặn, hợp dáng, vậy mà khi quấn quanh cổ tay tôi, nó bỗng dưng toát ra cái vẻ… quá lố.
Đúng là món đồ chẳng lành, tốt nhất là đem bán ở chợ đồ cũ cho nhanh.
“Vậy, chuyện hợp đồng tạm kết thúc ở đây.”
Cuối cùng cũng hết cái thời khắc địa ngục này rồi. Nhưng ngay khi Lee Jae Hee nói thế, bản hợp đồng đột ngột lơ lửng giữa không trung. Hắn khẽ lướt tay qua mép giấy, và phần viền của hợp đồng phát sáng ánh vàng rực rỡ.
Nghe soạt một cái, hợp đồng quay lại trước mặt tôi. Tôi ngẩng lên nhìn hắn đầy ngạc nhiên, vì toàn bộ nội dung hợp đồng đã thay đổi, đúng y những gì chúng tôi vừa nói.
Cái quái gì vậy? Hóa ra đây là vật phẩm đặc biệt à?
Tôi cứ dán mắt vào tờ giấy ánh vàng, chưa kịp hoàn hồn thì trên bàn lại xuất hiện một món đồ khác. Với âm thanh lách cách, món đồ ấy xuất hiện ngay giữa bàn. Hắn vừa lấy từ kho đồ ra, chắc chắn rồi.