Chương 102
102.
Dù tôi nói thế, hắn vẫn chỉ cười toe toét.
Và rồi.
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Mức độ thiện cảm hiện dưới –5, trạng thái bất lợi ‘U sầu’ duy trì, một số kỹ năng bị hạn chế sử dụng.]
“Hở…?”
Cảm giác sức lực tuột sạch khỏi cơ thể, tôi lảo đảo, bị hắn nhẹ nhàng bế bổng lên. Rồi hắn sải bước thẳng đến giường, đặt tôi xuống cái phịch.
Tôi nhắm mắt lại vì cú chấn động bất ngờ, mở mắt ra thì thấy hắn nằm nghiêng, cúi đầu xuống nhìn tôi. Cứ như chuyện đương nhiên, Lee Jae Hee chiếm lấy chỗ bên cạnh, nở nụ cười đầy mãn nguyện.
“Giờ tính sao đây?”
“Cậu cứ định giở chiêu này mãi sao? Tôi mà nổi cáu thì…”
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Tâm trạng của Master đang xấu đi, mức độ thiện cảm giảm –1.]
[Cảnh báo: Mức độ thiện cảm hiện dưới –4, trạng thái bất lợi ‘U sầu’ duy trì, một số kỹ năng bị hạn chế sử dụng.]
“…”
Cái quái gì vậy…? Mới chớp mắt đã tụt xuống –9 rồi.
Tôi nuốt khan vì căng thẳng, lời muốn nói bị nghẹn lại. Hắn thì nghiêng đầu hỏi, chẳng phải thật sự tò mò, mà chỉ là trêu chọc.
“Cậu cũng biết nổi cáu à? Thử nổi cáu xem nào. Biết đâu tôi lại được thấy thêm một khía cạnh mới. Nhưng mà….”
“…?”
“Nếu cái chỉ số kia tụt thêm nữa, chẳng phải cả hai đều khổ sao?”
Như thể chuẩn bị ngủ, hắn vòng tay ôm eo và vai tôi, còn đan chân, kẹp lấy thân dưới tôi. Cái kiểu ngủ này, sáng nào tôi cũng hoảng hốt la mắng, vậy mà hắn vẫn không sửa.
“…Haiz. Được rồi, ngủ thì ngủ. Chỉ ngủ thôi mà, có gì khó đâu.”
Tôi thở dài, đập nhẹ vào tay hắn đang siết chặt eo mình, nhưng hắn lại dụi mặt vào vai tôi, cọ cọ má như đang làm nũng, khúc khích cười.
Tôi liếc xéo cái trò mè nheo đó rồi nghiến răng nói:
“Nhưng mà, chỉ số phải kéo lại như cũ đi. Không thì cậu biết tay tôi.”
“…Được rồi.”
Cùng với lời đáp, hơi thở ấm nóng lướt qua vai tôi, xen lẫn nụ cười khe khẽ.
Dù biết rõ hắn đang ngang ngược thế nào, tôi lại không thể làm gì hơn. Nhưng nhìn hắn vui vẻ chỉ vì chuyện nhỏ nhặt thế này, lại thấy buồn cười.
Chẳng lẽ Lee Jae Hee thật sự đáng thương sao? Hay là… như hắn từng nói, cái gọi là “chia sẻ bí mật” khiến quan hệ này trở nên đặc biệt?
Bản thân hắn bướng bỉnh thế mà giờ nhìn lại, cứ thấy giống đang làm nũng, tôi đúng là cũng điên thật.
Nhưng cái cảm giác thân quen và gắn kết với người duy nhất có thể giãi bày nỗi lòng, khiến tôi chẳng thể từ chối được nữa.
“Ngủ ngon.”
“Cậu cũng vậy, Yeon Seon Woo.”
Tôi nhắm mắt, xác nhận mức độ thiện cảm đã quay về bình thường. Cái câu nói tôi là người nhạy cảm trong giấc ngủ xem ra thật vô nghĩa, bởi chỉ một lúc sau, tôi đã ngủ thiếp đi.