Chương 101
101.
Vì đã tắm ở khách sạn trước nên tôi chỉ tạt qua tắm sơ lại, rồi ngồi xuống sofa xem TV.
Lướt qua vài kênh, tôi bắt gặp bản tin về cuộc họp của Liên hiệp Thợ săn Hàn Quốc tổ chức ở Daejeon. Nhưng có vẻ vì chưa có thông báo chính thức về Keymaster nên nội dung chỉ được đưa tin sơ sài.
Chán nản với mẩu tin vô thưởng vô phạt, tôi ngáp dài, cảm nhận được Dari đang lén lút nhìn từ bên cạnh. Trông nó như thể đang rất muốn chơi game, nên dù tôi lắc đầu nhẹ nhưng cuối cùng vẫn không thể không cho phép.
Nuôi con trai tầm tuổi tiểu học chắc cũng giống thế này.
“Chỉ hai tiếng thôi đấy. Chơi đúng hai tiếng rồi đi ngủ nhé?”
Nhìn đồng hồ đeo tay thì mới chỉ mười giờ tối. Nhưng cảm giác như đã gần sáng.
Hôm qua sau khi ra khỏi hầm ngục, dù đã nghỉ cả ngày, mà mệt mỏi vẫn chưa tan. Vừa xoay cổ, giãn cơ, vừa nhấn mạnh lại thời gian cho phép, tôi thấy Dari hớn hở gật đầu.
“Ừm! Cảm ơn cậu, Seon Woo!”
Ăn uống xong xuôi, Dari lập tức bật dậy, nhanh như chớp bay thẳng vào phòng làm việc. Thấy cái dáng vội vàng ấy, tôi không nhịn được khẽ bĩu môi, lắc đầu chép miệng: đúng là nghiện game. Vừa lắc đầu tôi vừa vươn vai thật dài, nghe các cơ bắp cứng đờ giãn ra, kêu răng rắc từng tiếng.
Có vẻ nghe thấy tiếng động đó, ánh mắt Lee Jae Hee ngồi bên phải tôi liền nheo lại đầy nghi hoặc. Thật ra, từ nãy giờ tôi đã biết ánh mắt hắn cứ dính chặt lấy mình rồi.
Mỗi lần tôi ngáp khi xem tin tức, hắn lại nhìn thẳng về phía này. Khi việc đó lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn thậm chí còn chống cằm, tỏ vẻ như đang đợi xem tôi bao giờ ngủ gật.
Vì vậy nên tôi phải gắng sức chịu đựng.
Nhưng khi cơn buồn ngủ không thể kìm lại được nữa, tôi định đứng dậy vào phòng thì ánh mắt ấy lại càng trở nên bám riết hơn. Giả vờ không biết, tôi đứng lên, xoay nhẹ bờ vai cứng đờ rồi bước về phía phòng ngủ.
“Tôi vào trước đây. Cậu ngủ ngon.”
“…”
Dù tôi đã chào ngủ ngon, hắn vẫn không hề phản ứng. Nhưng ngay trước khi mở cửa phòng, tiếng bước chân vang lên sau lưng khiến tôi phải dừng tay trên tay nắm cửa, xoay người lại.
“…Gì vậy?”
“Gì là gì?”
“Sao lại đi theo tôi?”
“Cậu bảo là đi ngủ còn gì. Cũng chúc ngủ ngon rồi mà.”
Quả nhiên, lại âm thầm định vào ngủ cùng tôi nữa đây. Tôi đã đoán ra nên mới tính chuồn nhanh, thế mà vẫn không thoát được.
“Đừng bảo lại định ngủ cùng tôi nữa đấy nhé?”
“Sao lại là đừng bảo?”
“…Tại sao lại không? Cậu có phòng riêng mà. Về phòng mình ngủ đi.”
“Nhưng tôi không ngủ được. Cậu chúc tôi ngủ ngon còn gì.”
Thế thì sao? Cậu không ngủ được đâu phải chuyện ngày một ngày hai đâu.
“Liên quan gì đến tôi?”
“Liên quan chứ. Yeon Seon Woo, cậu quên hợp đồng rồi à? Điều khoản cam kết làm hết sức vì thể trạng của Master đấy.”
“….”
À… đúng là có cái điều khoản rắc rối đó thật…
“Vậy cậu tính tối nào cũng vào ngủ cùng tôi à?”
“Không được chắc?”
“Dĩ nhiên là không được!”
“Sao lại dĩ nhiên?”
Giọng điệu Lee Jae Hee bỗng cộc lốc, lộ rõ vẻ bực bội. Tôi thì cũng đang cáu lắm rồi, nhưng vẫn cố nhịn, lấy tay day day sống mũi.
Mệt mỏi thật sự.
“Còn sao nữa? Vì tôi thấy khó chịu chứ sao. Thôi thỏa thuận đi, hai ngày một lần thôi, đêm nào cũng thế thì chịu không nổi…”
“Nhưng tôi muốn mỗi ngày cơ.”
“…Cậu cũng nghĩ cho tôi một chút được không? Thật sự là thấy áp lực lắm.”
Đang lầm bầm phàn nàn thì bóng hắn đổ ập lên người khiến tôi giật mình, từ từ ngẩng đầu lên. Càng lúc Lee Jae Hee càng tiến lại gần, ánh mắt tôi cũng buộc phải ngước lên, khuôn mặt hắn đã sát ngay trước mắt.
Lúc nào không hay, hắn đã tiến sát ngay trước mặt, từ người hắn phảng phất mùi hương ẩm ướt, lạ lùng khiến các giác quan tôi như căng ra. Trong khoảnh khắc tôi nuốt khan, hắn chống tay lên cánh cửa sau lưng tôi. Vai tôi bất giác giật lên vì căng thẳng.
“Cậu có gì mà phải thấy áp lực? Cùng là đàn ông với nhau thôi mà.”
“À… cái đó…”
Bầu không khí thay đổi đột ngột khiến tôi lúng túng, nói không nên lời. Lúc đó, hắn từ từ nghiêng người, thì thầm bên tai tôi.
“Hay là… bây giờ cậu mới bắt đầu ý thức được về tôi?”
“Không, không phải vậy đâu!”
Bị hơi thở phả nhẹ vào tai làm nhột, tôi co rụt cổ, vai cũng co lại, tay đặt lên vai hắn để đẩy ra. Nhưng dù có dồn sức, hắn vẫn đứng vững như đá tảng, chẳng nhúc nhích chút nào.
“Nếu không phải thế thì cũng nghĩ cho tôi một chút đi. Đừng chỉ nghĩ cho mình, Yeon Seon Woo.”
“Nghĩ gì cơ? Không, khoan đã, tránh ra trước đã!”
Tôi chẳng còn cách nào khác, dùng cả cánh tay đẩy mạnh nhưng Lee Jae Hee lại càng tiến sát hơn. Cuối cùng hắn gần như áp hẳn vào người tôi, rồi buông tay khỏi cánh cửa, vòng tay ôm lấy vai tôi, khiến tôi hoảng hốt.
Cái tư thế quái quỷ gì đây!
“Tôi vừa mới bắt đầu cảm thấy mình sống như một con người đàng hoàng, cậu không thấy thương hại tôi sao?”
“Cậu đang bảo ngủ cùng tôi thì mới gọi là sống như người bình thường chắc? Tôi đã cảnh báo rồi mà, tránh ra đi.”
“Đúng thế đấy. Chỉ khi ngủ cùng cậu, tôi mới cảm giác như kết thúc được một ngày.”
“Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy…”
“Chỉ là, khi như thế, tôi mới cảm thấy ‘À, hôm nay thật sự kết thúc rồi. Không có gì khởi đầu thêm nữa, cứ thế bước sang ngày mai thôi’, và như vậy tôi mới ngủ được.”
Lại cái kiểu tỏ vẻ đáng thương nữa.
Cái người có mọi thứ trong tay như hắn, sao cứ phải làm ra vẻ tội nghiệp trước mặt tôi chứ?
Mà sao tôi lại thấy tội nghiệp thật mới chết!
“…Cậu chẳng có gì đáng thương cả, đừng có tỏ ra như thế nữa.”
“Tỏ ra gì chứ? Thật sự đáng thương đấy. Nếu không thì sao Yeon Seon Woo lại dao động?”
“…”
Nhìn gương mặt hắn cười nhàn nhạt trước mắt, tôi thẳng tay đẩy vai hắn ra. Đến lúc đó Lee Jae Hee mới chịu lùi lại, đứng thẳng người với vẻ mặt đắc thắng. Thấy vậy, tôi nhanh chóng mở cửa phòng.
Nếu cứ để bị cuốn vào mấy chuyện thế này, tương lai của tôi chắc chắn sẽ u ám. Cái đồ phiền phức.
“Cho nên nói là hai ngày một lần thôi… Buông ra không?”
Tôi vội bước vào phòng, định đóng cửa lại thì hắn nhét tay vào khe cửa, không cho nó khép lại. Ngẩng đầu lên, trước mặt là cái bản mặt cười đểu của hắn, đúng kiểu chỉ muốn đấm cho một cú.
“Không buông đâu. Nếu buông thì cậu sẽ khóa cửa còn gì.”
“Dĩ nhiên.”
“Thì tôi sẽ phá cửa.”
“…Cái cửa này mới lắp chưa bao lâu đấy. Thế nên đừng làm loạn nữa, giải quyết chuyện này cho lý trí vào.”
“Cậu nghĩ nói thế thì tôi chùn lại chắc?”
Không, hắn mà phá thì cửa gãy thật. Hắn thừa sức làm chuyện đó.
Quá hiểu con người hắn nên tôi không đáp nổi, chỉ biết nhìn cánh cửa ngày càng bị đẩy rộng ra. Cuối cùng, hắn lấn hẳn vào trong, tươi cười đóng cửa lại.
Rầm. Tiếng cửa khép lại vang lên, chẳng hiểu sao khiến lòng tôi nặng trĩu.
“Vào phòng rồi đấy, giờ định làm gì?”
“…Tống cổ cậu ra thôi.”