Chương 10
10.
Chính vì chỉ là một người bình thường như thế nên tôi tuyệt đối không muốn dính líu sâu với Lee Jae Hee. Nhưng vấn đề là lời đề nghị lại thốt ra từ miệng hắn. Một khi hắn đã quyết thì tôi có đường thoát nào sao?
Nhìn sang bên cạnh là thấy ngay Han Chorok đứng đó, trợn mắt nhìn tôi như muốn nói “nghe lời đi, đồ láo toét”. Miệng thì gọi là đề nghị, chứ thật ra chẳng khác gì uy hiếp.
Nếu vậy, thà tận dụng hắn còn hơn. Nghĩ theo hướng đơn giản thì cũng chỉ là thay vì thỉnh thoảng gặp gỡ làm thân, giờ đổi thành trở thành supporter độc quyền thôi.
…Còn chuyện đó có phải quyết định đúng đắn hay không thì tôi cũng chẳng chắc.
Tôi cất tiếng trước:
“Vậy thì tôi có một yêu cầu muốn đưa ra.”
“Ừ, cứ nói đi.”
“Cậu có thể cho tôi tiếp cận tài liệu liên quan đến hầm ngục hay Bùng Phát Quái Vật không? Nếu có tài liệu về các chiều không gian khác thì càng tốt. Điều kiện của tôi là được quyền tra cứu những tài liệu đó.”
Hầm ngục là nơi kết nối với những chiều không gian khác, Bùng Phát Quái Vật cũng là khi cánh cổng nối với chiều không gian khác mở ra. Nếu nắm được thông tin về chúng, biết đâu tôi có thể tìm được cách quay về thế giới ban đầu.
Thật ra, tôi muốn yêu cầu thẳng thừng tài liệu liên quan đến việc quay về thế giới cũ… nhưng như vậy lộ liễu quá, nên tôi cố ý pha chút đánh lạc hướng. Dù vậy, cách Lee Jae Hee im lặng sau khi nghe khiến tôi hơi lo lắng.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm, mặt vô cảm, mãi đến khi tôi bắt đầu thấy ngượng ngùng mà dịch người đi thì hắn mới lên tiếng:
“Cậu cần mấy thứ đó làm gì?”
Thấy chưa, không vừa lòng là bỏ luôn kính ngữ.
Tính cách tệ hại đúng là giấu không nổi, mà hắn cũng chẳng buồn che giấu.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, đáp:
“Tôi có chút hứng thú thôi. Vì tôi chưa có nhiều kinh nghiệm trong hầm ngục, nên muốn tìm hiểu thêm. Hunter sống trong thời đại này, ai mà chẳng tò mò mấy chuyện đó chứ?”
Chắc hắn không nghĩ thế. Lee Jae Hee chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt hắn lạnh băng, sắc bén như muốn xuyên thấu suy nghĩ tôi, soi mói từng chút một. Bị nhìn chằm chằm như thế, tôi cố tỏ ra ngốc nghếch, nở một nụ cười ngờ nghệch, để hắn nghĩ đây chỉ là sự tò mò đơn thuần.
Không biết có phải vì nụ cười đó đánh lừa được hay không, nhưng cuối cùng Lee Jae Hee cũng chịu mở miệng. Đúng là nói được câu trả lời từ hắn vất vả thật.
“Trong guild không có nhiều tài liệu kiểu đó nhưng tôi thì có thể lấy cho cậu.”
Câu nói đó đầy ẩn ý. Chỉ mình tôi có thể lấy. Nghe như thể ngoài Lee Jae Hee ra, không ai làm được chuyện đó. Mà thật ra, chắc đúng thế cũng nên.
Nghĩ vậy, tôi giả vờ tỏ ra mong đợi, nhìn hắn với ánh mắt háo hức. Mong là hắn xuôi theo.
“Được thôi. Tôi sẽ thêm yêu cầu đó vào hợp đồng. Khi nào có tài liệu liên quan đến chủ đề cậu muốn, tôi sẽ lấy trong phạm vi có thể.”
Yes, mẹ ơi, con làm được rồi!
Có lẽ lần này, tôi thật sự tìm ra được cách để quay về.
“Cảm ơn cậu! Vậy chuyện gia nhập guild, tôi phải gặp ai để làm thủ tục?”
“Đương nhiên là tôi. Cậu là supporter độc quyền của tôi mà.”
“Hả?”
Gì cơ? Dù là supporter độc quyền, nhưng chẳng phải Guild Master đâu rảnh tự tay làm thủ tục cho từng thành viên mới?
Câu trả lời đáng ngờ làm tôi tụt hứng ngay lập tức. Tôi quay sang liếc Han Chorok, mong cậu ta giúp đỡ chút. Nhưng tên đó đứng yên lặng như tượng, mặt không biểu cảm, rõ ràng không nên trông đợi gì.
Tôi đúng là ngốc mới mong chờ ở cậu ta.
“Không còn ai khác à?”
“Sao? Không thích guild, giờ lại không thích cả tôi à?”
“Phải, vì cậu nên tôi mới ghét đấy. Ai mà không ghét cơ chứ? Khi tận mắt thấy cậu đánh người ta tơi bời thế kia mà không ghét mới lá á?”
Nhưng mà, từ khi bị lôi đến thế giới này, đã bao giờ cái miệng tôi chịu nói theo ý mình đâu. Lần này cũng vậy, tôi vội bật dậy, xua tay lia lịa.
“Không! Không phải thế! Thật ra… tôi hơi ngại nên chưa dám nói, nhưng tôi là fan ruột của Hunter Lee Jae Hee đấy. Giờ được đối diện với cậu thế này, hồi hộp lắm! Đến mức chẳng nói nổi, không biết ký hợp đồng nổi không nữa cơ.”
“Hừm. Fan của tôi? Yeon Seon Woo-ssi á?”
“Dĩ nhiên! Là người Hàn Quốc thì ai mà chẳng vậy, đúng không?”
“Vậy mà nãy giờ nói chuyện trơn tru lắm mà?”
“Bình thường tôi còn nói hay hơn nữa đấy.”
“……”
Trời ơi, nói mấy lời không thật lòng mà khó khăn thế này sao.
Tôi cố gắng cười gượng cố giấu đi sự cứng nhắc, nhưng Lee Jae Hee vẫn nhìn chăm chăm tôi như đang phân tích gì đó. Rồi hắn giơ tay, khẽ búng ngón tay. Ngay lập tức, Han Chorok phía sau bước tới, cúi người chờ lệnh.
Hồi nãy tôi liếc cầu cứu thì lơ đẹp, giờ lại ngoan ngoãn làm theo, chán thật.
“Mở ngăn kéo bên trái bàn làm việc, lấy hợp đồng ra.”
“Rõ.”
Tên khốn này đúng là quyết tâm tự mình xử lý vụ hợp đồng thật. Không thèm hỏi gì thêm, đã sai người đi lấy hợp đồng luôn rồi.
Tôi biết cản cũng vô ích, đành buông xuôi, nhìn hắn bằng ánh mắt muốn làm gì thì làm đi.
Lee Jae Hee bắt được ánh mắt đó, nở một nụ cười đầy kiêu ngạo, nheo mắt như đang soi xét con mồi. Bị hắn nhìn vậy, tôi quay đi chỗ khác cho đỡ ngột ngạt.
Từ phía bàn làm việc, Han Chorok bước tới vởi bả vai rộng, thân hình vạm vỡ. Có vẻ còn cao lớn hơn cả Lee Jae Hee. Mà Lee Jae Hee cũng đâu phải dạng nhỏ con gì, vậy mà…
Ghen tỵ thật. Cùng là Hunter, sao thân thể tôi lại thế này?
Chiều cao thì bình thường, thân hình cũng không vạm vỡ. Cơ bụng thì lộ lộ mỗi khi ho mạnh, chứ bình thường chẳng dám khoe với ai.
Tôi là người nhập vai từ game cơ mà, lẽ ra phải ngon lành hơn chứ? Hay là lên cấp thì cơ bắp mới mọc ra, chiều cao cũng tăng lên?
Đang mải lẩm bẩm thì Han Chorok quay lại, đưa phong bì giấy về phía tôi. Ánh mắt lạnh lùng, kiểu “còn chưa mở à?”, khác hẳn cái cách nhìn Lee Jae Hee, khiến tôi muốn bật cười mà đành phải cười trừ.
Này cậu kia, bao nhiêu tuổi rồi hả?
Cái cảm giác nghẹn lời không nói ra được cứ chất đống trong lòng, muốn có ai đó hiểu giùm thật sự. Tôi kéo phong bì lại, lôi ra hai bản hợp đồng.
Tờ đầu tiên là đơn đăng ký gia nhập guild, trông rất bình thường. Tôi soi kỹ, sợ bị lừa, nhưng ngoài mấy mục thông tin cá nhân và điều khoản guild, chẳng có gì đáng ngại.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi lật sang tờ thứ hai, quét mắt qua Hợp đồng Supporter Độc Quyền. Đọc sơ qua, rồi quay lại từ đầu, lần này tôi đọc kỹ từng chữ. Vì… nó thật sự khiến tôi muốn chửi thề.
《Hợp đồng Supporter Độc Quyền》