Chương 1
1. Thế giới trong game
Ánh sáng mờ ảo len lỏi qua lớp bịt mắt. Cổ tay bị trói chặt ra sau lưng, máu gần như không lưu thông, khiến cánh tay tê dại đến mức không còn cảm giác. Đầu gối quỳ lâu dưới sàn, phía dưới cũng tê rần, chẳng còn chút cảm giác nào.
Trong tư thế khó chịu ấy, tôi cựa quậy đôi chút, cố gắng căng hết sức thính giác. Vì giờ đây, thứ duy nhất tôi có thể dựa vào là âm thanh. Nhưng ngay cả những gì tôi nghe được cũng chỉ càng khiến tình hình trở nên tuyệt vọng hơn.
“…Khụ!”
Từ lúc bị bắt đến cái nơi chẳng rõ ở đâu này, tôi đã nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn âm thanh của da thịt bị đánh bầm dập. Nhưng bây giờ, chỉ còn lại tiếng đòn roi giáng xuống, không còn tiếng rên rỉ nữa. Chắc là người đó đã gục hẳn rồi, chẳng còn sức mà phát ra tiếng.
Mẹ ơi…
Trong lúc tuyệt vọng, tôi chỉ muốn òa lên gọi mẹ. Không nhớ lần cuối cùng, từ sau khi trưởng thành, tôi đã tha thiết gọi mẹ đến vậy là bao giờ.
Chỉ muốn quỳ xuống, gào khóc van xin tha mạng. Nếu không vì bàn tay phía sau đang ghì chặt vào sau đầu, có lẽ ngay từ lúc bị bắt tới đây, tôi đã làm thế rồi.
Nhưng tôi hiểu rõ cái bàn tay đó mang ý nghĩa gì. Đó là lời cảnh báo không lời: Nếu không muốn chết ngay lập tức, thì tốt nhất hãy im lặng, thậm chí đừng thở mạnh.
Trong lúc tôi cố nén cả hơi thở để sống sót, âm thanh nặng nề lại một lần nữa vang lên tiếng da thịt bị đánh bầm dập. Tôi giật bắn người, muốn ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay đang ghì sau đầu lại ấn mạnh hơn, khiến tôi chẳng thể nhúc nhích.
“À, thả người đó ra đi.”
“Cả tay luôn sao?”
“Ừ.”
Đó là giọng nói đầu tiên, ngoài những tiếng rên rỉ, mà tôi nghe được ở đây. Nhưng chưa kịp mừng rỡ, tôi lại càng run rẩy dữ dội hơn. Ngay khi giọng nói ấy vang lên, những âm thanh đòn roi nãy giờ đều im bặt. Nếu sự tra tấn kia theo một trình tự nhất định, thì chắc chắn đến lượt tôi rồi.
Tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này?
Nghĩ đến nỗi oan khuất ấy, tôi muốn bật khóc, nhưng phải cố gắng kiềm chế. Trong lúc gắng nuốt nước mắt, người phía sau khẽ tặc lưỡi, tỏ vẻ khó chịu. Dù cảm nhận được cổ tay mình được tháo ra, tôi vẫn không dám cử động.
Một lát sau, tiếng vật nặng rơi xuống sàn chắc có lẽ là còng tay. Tiếp đó, bịt mắt được tháo ra và ánh sáng bất ngờ ập đến khiến mắt tôi đau nhói.
“Ư…”
Ánh sáng chói lóa đến mức tôi choáng váng mà không nhịn được khẽ nhíu mày. Tôi vội cúi gằm mặt để tránh ánh sáng, trong tầm mắt mờ mờ, hiện lên tấm thảm trải sàn hoa văn tinh xảo.
Một tấm thảm đẹp đến mức chỉ thấy trong phim ảnh, khiến tôi nhớ lại một bộ phim hành động hạng B mà tôi chẳng còn nhớ nổi tên. Chuyện phim kể về một kẻ giết người chỉ vì bị nạn nhân trông thấy mặt.
Nếu không thấy mặt chúng, liệu chúng có tha mạng cho mình không?
Hy vọng mong manh ấy khiến tôi nhắm chặt mắt. Nhưng hình như bọn chúng chẳng thèm để tâm vì không để tôi đợi lâu, một bàn tay thô bạo đã túm tóc tôi, giật ngược lên.
Cơn đau từ da đầu bị kéo căng và nỗi sợ sống còn khiến tôi run bần bật, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Trong khi tôi còn run cầm cập, hình như có ai đó khẽ tặc lưỡi, khó chịu.
Mình sẽ chết ở đây sao?
Bị đánh đến chết ở một nơi vô lý thế này ư? Uất ức dâng lên khiến nước mắt chực trào. Khi tôi gắng mở mắt, một giọng nói vang lên, ngăn lại:
“Chorok, bảo rồi mà, đối xử lịch sự vào.”
“…Vâng.”
Giờ phút này còn lịch sự cái gì nữa? Trên đời này có kiểu bắt cóc nào gọi là “lịch sự” à? Định lịch sự thì ngay từ đầu đừng có bắt cóc người ta chứ!
Tôi cố nuốt ngược cơn phẫn uất đang dâng trào, tập trung lắng nghe để nắm bắt tình hình. Nhưng càng nghe, tôi lại càng nhận ra giọng nói của kẻ lạ mặt ấy rất đặc biệt.
Cách nói có nhịp ngắt quãng nhẹ, ngữ điệu thong thả, tạo cảm giác lười biếng, như thể kẻ đó đang ngáp ngủ. Giọng nói thì trầm thấp, dày dặn, vừa mềm mại vừa lịch thiệp.
Nhưng rõ ràng, tính cách của cái kẻ có giọng nói hay ho ấy lại trái ngược hoàn toàn. Bằng chứng là tôi, một người lương thiện, chưa từng phạm pháp, lại đang bị kéo đến đây thế này.
Hoặc cũng có thể… bọn chúng nhận nhầm người, bắt nhầm tôi rồi?
Dù tay nắm tóc tôi đã buông ra sau khi có người can ngăn, nhưng tôi vẫn cố níu lấy hy vọng mong manh đó…rằng tôi chỉ là nạn nhân của một sự nhầm lẫn tai hại.
Mà khoan, Chorok sao? Nghe quen quen nhỉ. Là tên con chó hàng xóm thì phải?
Dù run rẩy, nhưng tôi vẫn vô thức nghiêng đầu, thắc mắc về cái tên quen thuộc ấy. Cùng lúc đó, đôi mắt tôi giờ đã quen dần với ánh sáng, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây giống như một văn phòng làm việc. Mà nói văn phòng thì cũng không đúng lắm, vì căn phòng này được trang trí xa hoa đến mức choáng ngợp, kiểu vung tiền không tiếc tay.
Ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ lớn, đổ lên chiếc bàn gỗ tối màu bóng loáng. Và trước chiếc bàn ấy, dựa hờ vào mép bàn là một người đàn ông cao lớn, không cần nhìn kỹ cũng biết là chủ nhân nơi này.
Hắn mặc sơ mi trắng, quần tây nâu và một chiếc áo gile tuxedo. Tổng thể toát lên một khí chất nguy hiểm. Khi ánh mắt tôi chạm vào hắn, hắn nở nụ cười nhếch mép đầy hứng thú.