Chương 96
96.
Viên thái giám sợ hãi rơi lệ từng giọt. Biệt danh “bù nhìn trút giận của Hoàng đế” mà ta mang theo đã trở thành điều mọi người trong cung đều biết. Ngự y Kwon và ta đã trao đổi những lời mang ý nghĩa gì, hắn cũng hiểu rõ. Hoàng đế đã giết bao nhiêu đứa con của chính mình, giờ đây thiên hạ phải nhận lấy tai ương này như một lẽ tất yếu.
“…Một tháng.”
Hoàng đế không chờ đợi lâu hơn thế. Ngài không đợi đến khi bụng ta phình lên hay những cơn nghén ập đến. Nếu ngài chờ, liệu mọi thứ có khác đi? Không. Có lẽ đứa trẻ ấy sẽ bị đầu độc ngay khi chào đời. Như lời Ngự y Kwon, giết một người vốn dễ như trở bàn tay.
Ta cố gắng nhớ lại giấc mơ thường thấy. Những lúc cuộc sống quá khắc nghiệt, không chút niềm vui, ta thường tự an ủi bằng những mộng tưởng hạnh phúc. Giấc mơ được sinh con, trở thành Hoàng hậu, sống hạnh phúc bên Hoàng đế. Hoặc giấc mơ được ngài yêu thương, được mang thai.
Ta cẩn thận cài thanh kiếm vào thắt lưng. Cảm giác lạnh giá của thép và sự mềm mại của vàng hòa quyện như chính ranh giới giữa mộng và thực.
Ta từng nghĩ những giấc mơ ấy phản ánh khát khao được yêu thương của mình. Nhưng giờ đây, ta mới nhận ra chúng không thuộc về ta. Ngốc nghếch thay, đến tận bây giờ ta mới hiểu. Đó là những ước nguyện cuối cùng của những sinh linh bé nhỏ khao khát được chào đời.
Ta ngồi xuống nơi xác chết hiện rõ, chống cằm. Trong tim, từ “tha thứ” đã rách nát rồi tan biến.
*
Gương mặt điên loạn của Hoàng đế trắng bệch như than đã cháy hết. Mỗi cơn gió thổi qua như muốn cuốn đi từng phần thân thể ngài. Không khí ấm áp đầy hơi thở mùa xuân, nhưng ngài khô héo như một cây cổ thụ đã chết. Vẻ uy nghiêm xưa kia phai nhạt như giấy bạc màu, sắp sửa nhuốm đen những vết nhơ.
“Bệ hạ đã tới.”
Màu tím của đá lát nhuốm máu. Đôi mắt đen của Hoàng đế lướt qua xác chết. Ngài nhìn ta như không hiểu, lắc đầu, rồi lại nhìn ta.
“Bệ hạ đã nghe chuyện rồi chứ?”
“…Không thể có loại thuốc đó.”
Hoàng đế lắc đầu, nhưng trông như cái xác không hồn đang lay động.
“Việc dùng nhiều loại thuốc để cải thiện mùi cơ thể vốn là chuyện thường. Nhưng ngược lại cũng có thể xảy ra.”
“Giả dối. Ngươi không thể mang thai long tử của trẫm. Trẫm… không thể đã giết nó. Bởi ngươi đã cùng Hyeon Seong…”
“Nhưng thiên tai ập xuống thiên hạ, người ta nói rằng đó là do Hoàng đế đã đánh mất nhân nghĩa.”
Đôi mắt đen của Hoàng đế trống rỗng và kiệt quệ. Đôi mắt khô khốc vì khóc quá nhiều không còn chút ánh sáng nào. Hình bóng người đàn ông dịu dàng ta từng đem lòng yêu thương đã biến mất không dấu vết. Khí phách kiên cường một thuở, không khuất phục trước thế lực của người em cực dương, cũng tan biến như một lời nói dối.
Hoàng đế bước qua xác Ngự y Kwon, tiến về phía ta. Tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông tràn ngập tuyệt vọng vang lên trên mặt đất. Ta không còn sợ ngài nữa. Cơ thể cũng không run rẩy như trước. Nhưng khi ngài giơ tay ra, ta vô thức lùi lại.
***
“…Mãi đến gần đây ta mới nhận ra. Ta thực sự chỉ là đối tượng để trút giận.”
“Không phải.”
“Những điều Ngài không thể trút lên Thân vương, đều đổ lên đầu ta.”
“……”
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu rồi chua chát nói:
“Cảm giác thua kém chỉ là thứ tình cảm tầm thường của kẻ ti tiện.”
Ngài không thể thừa nhận cảm xúc dành cho em trai mình. Gượng ép uốn nắn trái tim đang méo mó, gượng gạo nở nụ cười khi sắc mặt đang tối sầm. Thỉnh thoảng, sự u ám trào dâng có thể được ngụy trang bằng nỗi phiền muộn của bậc chí tôn. Ngài mài giũa bản thân, dốc hết tâm trí để trị vì thiên hạ. Trong khoảng thời gian ấy, hẳn là ngài chẳng làm điều gì sai trái.
Nhưng đến phút cuối cùng, rốt cuộc ngài vẫn không kiềm chế được cảm xúc để rồi bùng nổ. Ý nghĩ rằng người âm ngài hằng mong ước lại chọn kẻ khác đã khiến ngài sụp đổ. Bạo lực trút lên kẻ nô lệ không dám phản kháng cuối cùng đã phá hủy mọi thành tựu của ngài.
“Thiên hạ không chịu yên ổn, trẫm phải nhường ngôi thôi.”
Đôi mắt khô cằn của Hoàng đế hướng về phía ta. Cái giếng cạn khô kiệt ấy lộ ra chút tàn dư dục vọng cuối cùng.
“Ngươi có muốn Thân vương lên ngôi không?”
“Có.”
“Vậy thì có một điều kiện.”
“Ngài nói với ta ư?”
“Đúng vậy.”
Hoàng đế như cây cổ thụ khô héo, vắt kiệt giọt nhựa sống cuối cùng bằng cảm xúc méo mó.
“Ngươi phải ở bên trẫm. Dù trẫm có thoái vị, ngươi vẫn phải đi theo trẫm. Dù sao ngươi cũng thuộc về trẫm, nên chẳng thành vấn đề. Nếu ngươi đồng ý, Thân vương sẽ nhận được ngai vàng từ trẫm mà không cần đổ một giọt máu.”
Thật là ích kỷ. Ta từ từ hít một hơi thật sâu. Thật không dễ để sắp xếp suy nghĩ và thốt ra lời nói.
“Thần thường mơ thấy những giấc mơ.”
Giữa những trận bạo hành của Hoàng đế, ta đã nghĩ mình sẽ chết dần chết mòn trong cô độc. Ta cũng từng có suy nghĩ ngu ngốc rằng mình phải chịu đựng cơn thịnh nộ của ngài. Ta nghĩ đó là nghĩa vụ của một bề tôi. Ta còn nghĩ đó là việc nên làm để giúp ngài trị vì thiên hạ tốt hơn. Thật là ngu ngốc.
“Thần mơ thấy mình sinh con cho Bệ hạ và cùng nhau sống hạnh phúc. Trong giấc mơ có những đứa trẻ. Những đứa bé nhỏ nhảy nhót lộn xộn bên cạnh thần.”
Hoàng đế nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng. Khuôn mặt ấy khiến ta vô cùng ghét bỏ.
“Nhưng giờ thần không còn mơ giấc mơ của Bệ hạ nữa.”
Tiếng bước chân vội vã đang chạy đến vang lên từ phía xa. Giọng nói quát bảo tránh đường thật sắc bén. Ta biết Thân vương đang chạy về phía mình. Ta tiếp tục nói với vẻ mặt đang tối sầm của Hoàng đế:
“Giờ trong giấc mơ của thần xuất hiện một người khác.”
“Ha. Giấc mơ…!”
Hoàng đế nghiến răng.
“Ngươi có từ chối cũng vô ích. Trẫm sẽ ban sắc phong cho ngươi trước khi thoái vị. Thế là ngươi sẽ mãi mãi thuộc về trẫm…! Ngươi sẽ theo trẫm và sinh con cho trẫm! Ngươi nghĩ Thân vương dám từ chối sao? Chỉ cần trao một tên nô lệ là có thể nắm lấy ngai vàng?!”
“Thân vương sẽ từ chối. Và xin lỗi vì lời lẽ kỳ lạ này, nhưng Ngài đúng là một vị Hoàng đế thực thụ. Chẳng lẽ Ngài không có lựa chọn nào khác ngoài thoái vị sao?”
***
Dường như Hoàng đế không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ngai vàng. Chừng nào ngài còn giữ ngôi vị, thiên hạ sẽ hỗn loạn vì thiên tai nhân họa. Vì thế, ngài đã quyết định thoái vị. Dù ta có từ chối đề nghị của ngài đi nữa, ngài vẫn sẽ từ bỏ hoàng vị. Ngay cả khi ta tự vẫn tại đây, ngài cũng sẽ không ôm lấy vương triều đang sụp đổ mà tự hủy hoại chính mình.
Điều gì đã khiến ngài suy sụp đến vậy? Phải chăng là sự tồn tại của Thân vương? Hay hành động cứu vớt vị Thân vương trẻ tuổi của ta? Hoặc có lẽ là Thái hậu tham lam nhiếp chính? Ta chợt nhớ đến Thân vương Yul Mok, kẻ dù chưa bộc lộ nhưng vẫn không ngừng nhìn về ngai vàng. Hắn từng vô cùng căm ghét Hoàng đế, kẻ tìm đến hắn chỉ để kích động lòng tự ti.
Ta dừng suy nghĩ, mắt đảo về phía cánh cửa bị mở phắt ra. Hình ảnh Thân vương đang kích động hiện lên rõ mồn một trong ánh sáng mùa xuân. Nhìn gương mặt đầy lo lắng của hắn, lòng ta tự nhiên mềm lại.
“Gijo! Ngươi có sao không?!”
“Điện hạ.”
Nỗi u sầu trong ta tan biến trong chớp mắt. Như ánh mặt trời xuyên qua khe núi, mọi thứ bỗng trở nên rực rỡ. Hắn giang tay gọi ta. Khi ánh mắt sắc lạnh của hắn đảo về phía Hoàng đế, ta cảm thấy nhẹ nhõm và vui sướng, sẵn lòng bước tới ôm lấy hắn. Hơi ấm của Thân vương khiến cơ thể căng thẳng của ta dịu đi.
“Thần đã bảo ngài đợi mà?”
“Ta thấy một cung nhân dính đầy máu bước ra từ phòng ngươi, lại nghe tin Hoàng đế đã tới gặp ngươi. Làm sao ta có thể đợi thêm được nữa? Ngay từ đầu, ta đã không nên để ngươi rời khỏi tay ta.”
“Kẻ vô lễ! Ngươi dám ở nơi này?!”
Giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, phá tan không khí tĩnh lặng. Thân vương đáp lại cơn thịnh nộ sắc lạnh của Hoàng đế bằng ánh mắt khinh miệt. Đó không phải là ánh mắt dành cho tình địch, cũng chẳng phải cách nhìn dành cho người anh em cùng huyết thống.
Trong mắt Thân vương chứa đầy ngôn từ, nhưng thay vì thốt ra thành lời, hắn chọn im lặng. Hắn ôm lấy ta nhẹ nhàng, mắt vẫn không rời Hoàng đế.
“Ngươi…!”
“Tất cả đã kết thúc rồi, huynh trưởng.”
Kết thúc cái gì?
Có lẽ là mọi thứ đã chấm dứt. Giọng nói của Thân vương khi phát ra những lời đó tràn ngập nỗi bi ai. Hắn thở dài như gạt bỏ mọi luyến tiếc, rồi hôn lên đỉnh đầu ta.
“Ngươi mang thai mà còn dám làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Thân vương trách móc, nói rằng lẽ ra hắn không nên để ta đi. Đó là điều không thể chấp nhận được. Hắn không phải gửi kiếm bén đến để đe dọa ta. Nếu có kẻ đáng chết, hắn nên nói với hắn, tại sao lại làm chuyện này? Thái độ của người đàn ông to lớn này khiến ta bật cười.
“Không sao đâu. Giờ tất cả đã kết thúc rồi.”
“Đương nhiên là phải vậy.”
Đột nhiên quay lại nhìn, ta thấy Hoàng đế đang đứng với vẻ mặt như mất hồn. Vị hoàng đế vừa còn nói những lời dai dẳng về việc bắt ta đi giờ chỉ biết nhìn ta với ánh mắt ngơ ngác. Vẻ tức giận vì sự vô lễ của Thân vương đã biến mất, ngài trở lại thành người đàn ông nóng nảy như lúc vừa bước vào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ta.
Không hiểu vì sao ngài lại kinh ngạc đến vậy, đang lúc ta băn khoăn thì Hoàng đế bật cười chua chát, hai tay ôm lấy mặt.
“Nếu như… Không, thôi. Ha ha.”
***
Hoàng đế bật cười rồi gục ngã. Gương mặt như buông bỏ mọi thứ được che lấp dưới hai bàn tay. Vương gia âu yếm vuốt ve khuôn mặt đang bối rối không hiểu lý do của ta.
A… Ra là vậy.
Đây là lần đầu tiên Hoàng đế thấy ta cười. Người chưa từng khiến ta nở một nụ cười. Giờ đây mới nhận ra điều đó, người như mất hồn.
Ta nhăn mặt rồi chui vào lòng vương gia. Hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy cơ thể. Đột nhiên ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của vương gia, ngẩng đầu lên thấy người nhoẻn miệng cười với ta.
*
Ngày 7 tháng 3 năm Chính Nguyên nguyên niên.
Hoàng đế than thở về sự bất đức của mình, khóc lóc vì trời đất rung chuyển. Lập tức tuyên bố nhường ngôi, Đông Bình vương lên ngôi Chính Nguyên đế.
Khi Chính Nguyên đế nhận ấn báu, khí trời dịu đi, mưa phùn cùng cầu vồng xuất hiện.
Ngôi vị được chính thức thiết lập, hạn hán chấm dứt, đất đai phì nhiêu trở lại.
Lũ lụt ngừng dâng, sóng yên biển lặng, nghề cá và trị thủy được khôi phục.
Tiên vương về cung Nhân Thọ, các tần phi đều đi theo.
Chính Nguyên đế ban sắc phong Hoa phi cho nô tì Gijo ở tiếp khách sở.
Ngày 15 tháng 2 năm Chính Nguyên thứ 2.
Hoa phi hạ sinh hoàng tử.
Đặt tên hoàng tử là Bang Yunhyeok, chôn bùa đất cáo trời đất, thiên hạ yên lòng.
Hoa phi lên ngôi hoàng hậu.
Ngày 7 tháng 4 năm Chính Nguyên thứ 2.
Hoàng đế lên núi Thiên Sơn tế lễ.
Hoàng đế lấy máu hoàng tử Bang Yunhyeok đổ lên đàn tế, khói tím bốc cao. Xác nhận thân phận hoàng thân, phong làm thái tử.
< Hết >