Chương 91
91.
Chắc hẳn Yul Mok để lại di thư nhằm chặt đứt dây dưa với bọn ám sát. Hắn không muốn lộ chuyện thuê giết người, cũng chẳng muốn chúng đeo bám đòi hỏi. Chỉ là cách cắt đuôi đơn thuần.
“Những kẻ tiểu nhân dụ vào cung.”
Hoàng đế cười mơ hồ. Ngài quay lưng bước đi chậm rãi. Ánh đèn rung rinh chiếu bóng ngài trên nền gỗ. Hình ảnh Hoàng đế khuất dần sau lưng khiến ta ngỡ như trong mơ.
Ngài không hỏi gì khi biết ta nhớ lại tất cả. Không thanh minh. Chỉ lặng lẽ rút lui như đã thấu hiểu. Mãi sau ta mới nhận ra đó là sự đào tẩu.
Lời nói “nhìn thấy ngươi là mất lý trí” chỉ là giả dối. Đánh đập người khác thỏa thích rồi giả vờ quên sạch mới là thói quen xấu lâu đời của Hoàng đế. Ngài bỏ chạy trước mặt ta vì không muốn bị chỉ trích.
*
Dù không đặt đồ đạc của Thân vương quanh mình, mùi hương đặc trưng của ngài vẫn bám lấy ta không buông. Mùi máu và khói cháy. Dẫu biết đó là hương vị của chiến trường và đổ nát, ta vẫn thấy hài lòng khi mùi cơ thể ngài hòa quyện hoàn hảo với ta.
Hoàng đế mỗi đêm đều tìm đến ôm chặt lấy ta. Khác hẳn với trước kia khi ngài luôn kiểm soát mùi hương cơ thể một cách nghiêm ngặt, giờ đây ngài lại muốn dùng hương khí của mình nhuộm thấm lấy ta. Mỗi lần bàn tay ngài chạm vào thân thể, ta đều giãy giụa. Nếu ta vặn vẹo thân hình đến mức đáng lo ngại sẽ sảy thai, Hoàng đế liền rời xa ta với vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Phải mất khoảng một tháng mới biết được có thai hay không. Và cần thêm ba tháng nữa để thai kỳ vào ổn định. Hoàng đế tỏ ra khó chịu khi biết nếu ta sảy thai sẽ phải trả ta về cho Thân vương. Ngài ra lệnh giám sát ta chặt chẽ, như thể sợ ta cố ý phá thai.
“Sảy thai ư?”
Lời thì thầm nhỏ ấy khiến những kẻ đứng hầu hai bên cứng đờ người. Những tên giám sát đối xử với ta như thể ta được làm bằng pha lê, quá mức cẩn trọng. Cung nữ của ta thì căm ghét bậc thềm và kinh hãi hồ nước. Chỉ cần ta liếc nhìn hai thứ ấy thôi cũng đủ khiến họ bất an.
Nhưng ta chưa từng một lần cố ý sảy thai. Thậm chí, ban đầu ta còn chẳng nhận ra mình có thai. Ta chỉ nghĩ mình đau bụng vì ăn uống thất thường và thiếu thốn quần áo. Và vì tưởng thuốc Hoàng đế ban cho là thuốc tránh thai, nên ta chẳng nghi ngờ gì khả năng mang thai.
Đúng nửa tháng kể từ khi ta trở về với Hoàng đế.
Những cành cây khô xám xịt suốt mùa đông nay đã nhuốm màu xanh biếc. Nước tan chảy len lỏi giữa những tảng đá trên núi và hồ. Khi ánh mặt trời bắt đầu rọi vào cả những nơi tối tăm nhất, những mầm non nhú lên từ lớp tuyết dày. Mỗi bình minh, đất đai nứt ra dưới tiếng băng tan. Dù không khí hoàng cung ngột ngạt, những chú chim nhỏ líu lo góp phần tô điểm cho khung cảnh xuân.
Nhưng trái ngược với mùa xuân đang về, thiên hạ chao đảo trong nỗi bất an. Cùng với xuân, bão tố quét ngang mặt đất. Sóng lớn nhấn chìm thuyền bè, gió lạnh mang theo bão tuyết. Những vùng tránh được bão lại chẳng có lấy một giọt mưa. Đất đai đóng băng cứng như sắt thép. Chưa tới mùa cày cấy, nhưng nông dân không tát nước được vào ruộng phải thức trắng đêm lo âu.
Tin đồn về động đất bắt đầu lan truyền. Tri huyện báo lên Hoàng đế về thảm cảnh hơn hai trăm hộ gia đình bị chôn vùi. Hoàng đế ra lệnh cứu nạn gấp những người sống sót, nhưng tai ương tương tự xảy ra khắp nơi. Thiên tai vào lúc giao mùa vốn thường tình, nhưng việc đó lại là động đất khiến mặt các quan tối sầm.
Động đất liên quan tới phương Thị – hóa thân của Thổ Long. Vì triều đại Hoàng đế chẳng có gì bất ổn, người người hoang mang chỉ biết đổi những ánh mắt rối bời. Hoàng đế gạt phăng mọi tai ương là ngẫu nhiên. Ngài cảnh cáo nghiêm khắc sẽ không tha cho kẻ phao tin đồn gây rối lòng dân. Thế nhưng lời kể của các thương nhân đi khắp các địa phương tràn về kinh thành.
“Trời mà xới đất làm ruộng thì hẳn sẽ như bây giờ!”
Tiếng kêu thảm thiết của người đưa tin khiến sắc mặt mọi người tối sầm lại. Khắp thiên hạ đất đai đảo lộn. Các đô thành lớn may mắn thoát nạn nhưng mười bốn ngôi làng đã biến mất hoàn toàn. Núi non đổ sập, đường sá đứt gãy khiến vật tư khan hiếm. Nguồn nước tắc nghẽn, dòng sông đổi dòng nhấn chìm hai ngôi làng. Khi có cả lời đồn về yêu quái xuất hiện, không ai còn nghi ngờ về sự bất đức của Hoàng đế nữa.
Vấn đề là chẳng ai biết Hoàng đế đã phạm tội gì. Không rõ tội của Hoàng đế thì cũng không có cách nào sửa sai. Có kẻ dám đem chuyện búp bê trút giận ra bàn tán nhưng chỉ chuốc lấy khinh bỉ. Lẽ nào trời nổi giận chỉ vì Hoàng đế chơi đùa với một âm nhân? Dù tin đồn Hoàng đế và Thân vương cùng chung đụng một âm nhân có lan truyền, nhưng việc hoàng tộc trao đổi âm nhân vốn là chuyện thường, chẳng có gì đặc biệt.
Hoàng đế vẫn lạnh lùng xử lý quốc sự. Trước mặt Hoàng đế như thế, Thân vương chẳng nói nửa lời. Mỗi khi tin tức về thảm họa dâng lên, chiếc ngai vàng lại nghiêng hẳn về phía Thân vương. Dù nhiều người ghét cay ghét đắng tính khí ngang ngược của vị Thân vương dòng dõi Cực Dương, nhưng biết làm sao được? Chẳng ai tìm ra được Hoàng đế đã phạm tội gì.
Ta thì dường như đã biết tội của Hoàng đế là gì.