Chương 89
89.
Ta đưa tay vuốt lên cổ một cách đầy thách thức. Ta còn chẳng nhớ nổi đã bao lần bị đánh đến bất tỉnh trong căn phòng xa hoa này. Viên thái giám hiểu ý ta, nở nụ cười gượng gạo. Khác với thái độ nửa vời ngày trước, giờ đây ta tỏ ra hoàn toàn như một chủ nhân thực sự, khiến tất cả những kẻ hầu cận đều bối rối.
“Các ngươi nhìn gì thế? Mau bẩm báo với Hoàng đế đi. Nói rằng ta thấy ngột ngạt, buồn nôn, không thể ở đây được.”
Dưới mệnh lệnh của một nô lệ không có chút quyền lực nào, viên thái giám bối rối nhưng vẫn cúi đầu vâng lệnh. Những cử chỉ ta học được khi thay mặt Thân vương Yul Mok giờ đây tuôn ra một cách tự nhiên. Dù không phải là hoàng tử chính thống, nhưng phong thái của Yul Mok – trưởng tử của hoàng đế – vô cùng uyển chuyển và đầy uy lực. Không thể so sánh với những ngày ta chỉ biết đến cuộc sống của dân du mục, những ký ức mờ nhạt về săn bắn, và kiếp nô lệ.
Ta chống tay lên bàn trong nội điện, chờ đợi thánh chỉ của hoàng đế. Như dự đoán, lệnh cho phép ta đến biệt cung đã được ban xuống. Ta không chần chừ, thẳng bước về phía biệt cung. Dù là biệt cung, nhưng nơi này vẫn thuộc hoàng cung, và những thứ ta chuẩn bị để trốn thoát vẫn còn được giấu kín ở đó.
Dù đã vào xuân, nhưng cây cối vẫn trơ trụi. Những cành cây gồ ghề phủ đầy nụ hoa đang chờ ngày bung nở, kéo sức sống từ lớp vỏ khô cứng để chờ đợi thời khắc rực rỡ. Hoa xuân và chồi non sẽ bất ngờ xuất hiện, nhưng tất cả đều đã ẩn mình trong lớp vỏ xù xì, chịu đựng mùa đông và chuẩn bị cho ngày nở rộ.
Ta ngồi xuống ghế trong biệt cung, thả lỏng người. Một tay kéo ống tay áo rủ, tay kia lật cuốn sách trên bàn, khiến khuôn mặt những cung nữ như nhìn thấy ma. Trong hoàng cung, việc thái độ của những kẻ được hoàng đế sủng ái thay đổi là chuyện thường. Nhưng một nô lệ xuất thân từ dân du mục lại có thể trông như quý tộc chỉ sau một đêm? Những gương mặt kia ngập tràn hoang mang.
“Hoàng đế sẽ ngự giá lúc nào?”
“Ngài sẽ dùng bữa tối ở đây.”
Ta gật đầu trước lời thái giám. Hình ảnh hoàng đế ép ta ăn cháo hiện lên trong tâm trí. Nếu ta lại nhịn đói, hắn sẽ tự tay xúc từng thìa bắt ta nuốt xuống. Bởi hắn muốn ta sinh con cho hắn.
“Ta đói rồi, dọn cơm lên đi.”
“Bẩm… ngài nên đợi Hoàng đế chứ ạ? Sắp đến giờ rồi…”
“Đây là lãnh cung sao? Nếu không phải, sao lại muốn bỏ đói người ta?”
“Không phải vậy ạ.”
“Ta sẽ tâu lên Hoàng đế rằng thái giám cùng cung nữ đồng lòng bỏ đói hành hạ ta đến mức không thể tỉnh táo nổi.”
Ta thờ ơ nhìn bọn cung nữ mặt mày tái mét. Con người trong hoàng cung vốn yếu đuối trước quyền lực. Bị đè đầu cưỡi cổ thẳng mặt, chúng chỉ biết cúi đầu phục tùng trong bất lực. Cần sự quỵ lụy của chúng cho kế hoạch sắp tới, ta vỗ bụng đầy thách thức:
“Hay là vì ta chỉ là nô lệ nên các người coi thường?”
Cung nữ hoảng hốt quỳ sụp xuống.
“Không… không dám ạ! Sao kẻ hèn này dám như vậy? Ngài sắp lên ngôi cao sang đội mũ vàng, nếu cho phép, tiện nô muốn gọi ngài là bệ hạ ngay bây giờ. Tiện… tiện nô đã không chăm sóc bệ hạ chu toàn. Xin tha tội. Ngài đói rồi, xin đợi chút ắt sẽ dọn cơm ngay ạ.”
“Người ngoài nghe thấy sẽ hiểu lầm mất. Cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Ta pha trộn nửa thái độ ngang ngược của Huibin từng ném đồ vào đầu ta với vẻ bất cần của thân vương, tạo thành một kẻ tính khí cực kỳ khó ưa. Hài lòng với điều đó, ta chậm rãi dọn sạch mâm cơm cung nữ bưng lên. Thật sự ta đang đói. Tỉnh dậy đã vội đến đây nên chưa kịp ăn uống. Ngày trước, vì sợ hoàng đế, ta đã nhịn đói chờ đợi, nhưng giờ đây ta chẳng thấy cần thiết nữa.
Giờ ta không còn sợ hắn nữa. Đã có lúc ta khao khát tình yêu của hắn, nhưng giờ trái tim ấy chỉ còn hận thù. Vừa đặt đũa xuống sau khi ăn xong, hoàng đế đã xuất hiện như chờ sẵn. Gương mặt khô khốc như vừa trải qua bão cát, đôi mắt sáng rực lên ánh đen lạnh lẽo.
“Trẫm đã lo lắng, nhưng ngươi có vẻ thoải mái hơn tưởng tượng.”
“Vâng.”
“Ngươi thấy vui vẻ sao?”
Chính hoàng đế là người đẩy ta vào tay thân vương, vậy mà hắn lại chất vấn ta như thể chính mình bị tổn thương. Giọng hắn sắc lẹm như dao cùn bị mài, khó chịu vô cùng. Các đại thần hẳn đã nhận ra sự điên cuồng này. Không khí âm u trong hoàng cung bỗng trở nên dễ hiểu.
“Vâng. Thần rất vui, bệ hạ.”
Như bị giáo đâm xuyên ngực, hoàng đế đờ người. Hắn trợn mắt nhìn ta như nghe thấy điều không tưởng. Hỏi ta có vui không, nhưng hắn tưởng ta không dám thừa nhận. Cơ thể hắn chao đảo vì cú sốc.
Ta lạnh lùng quan sát bàn tay hắn giơ lên. Bàn tay ấy thường tát vào mặt ta, siết cổ ta. Vị hoàng đế nửa điên này có thể giết ta vì không kiểm soát được sức lực.
“Ngươi dám…!”
“Nếu ta sẩy thai, ngài lại phải đến gặp Thân vương phải không?”
Hoàng đế đứng như trời trồng, tay giơ lên dở chừng. Ta đặt tay lên bụng, nhìn thẳng vào vị hoàng đế đang chết lặng vì sốc.
“Thần không sao, bệ hạ.”
Cơ thể từng quen với bạo lực tự động co rúm lại. Dù trong lòng không sợ hãi, nhưng thân thể vẫn run rẩy. Cảm giác ấy thật nhục nhã. Ta tưởng nhớ lại hết mọi chuyện sẽ ổn thôi, vậy mà nước mắt cứ tự nhiên trào ra. Sợ Hoàng đế hiểu lầm rằng ta khiếp sợ, ta càng nhìn ngài chăm chú hơn. Đôi mắt ngài lấp lánh điên cuồng lại ngập tràn bối rối. Ta lạnh lùng quan sát ánh mắt dao động ấy. Bàn tay giơ lên của ngài không thể nào hạ xuống nổi.
Có lẽ, thế gian này đã từng yêu Hoàng đế. Nên mới khiến ta mất trí nhớ và sinh lòng si mê ngài. Nhưng biết bao cơ hội, bao khoảnh khắc có thể hạnh phúc, ngài đều đánh mất cả. Rốt cuộc, đến cả thế gian cũng phải ghét bỏ ngài thôi.
Ánh mắt hỗn độn giữa ghen tuông, hoang mang, đau đớn và phẫn nộ như bùn đục ngầu. Dù tất cả đều do lựa chọn của ngài, nhìn thấy vẻ khổ sở ấy vẫn khiến lòng ta quặn đau. Là một thần dân của Bằng Quốc, ta cảm thấy tội lỗi vì không phò tá hoàng đế chu toàn, nhưng đồng thời trái tim lại rung động vì một niềm khoái cảm đen tối.
“Thần có nên truyền chuẩn bị bữa ăn không, bệ hạ?”
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
“Bệ hạ đang nói gì thế?”
Đôi mắt hoàng đế ngập tràn hoài nghi. Như diễn viên thay đổi hành động theo vai diễn, lúc này ta đang bắt chước từng cử chỉ như khi đóng vai Thân vương. Ta cố ý nhấc tay lên thật uyển chuyển, đóng cuốn sách đang mở dưới tay mình.
Đóng sách rồi dùng ngón trỏ vuốt dọc gáy sách – đó là thói quen của Thân vương Yul Mok. Ta bắt chước y hệt động tác ấy, mỉm cười nhẹ như một tiếng thở dài. Đó là hành động mỗi khi hoàng đế đến thăm lúc ngài còn đóng vai này trong cung. Gương mặt Hoàng đế nhìn ta chợt rung động vì chấn động.
“Ngươi… Không thể nào. Không thể như thế được. Sao ngươi lại…!”
Hoàng đế đưa tay che mặt. Hơi thở gấp gáp, hỗn loạn thoát ra qua kẽ ngón tay.
“Hoàng huynh đã băng hà rồi.”
“Đương nhiên ngài đã băng hà. Sao bệ hạ đột nhiên nói vậy?”
Ngay cả sự điên cuồng cũng phai nhạt trước nỗi bối rối đang dày vò ngài. Sau một hồi úp mặt trong tay điều hòa hơi thở, hoàng đế nghiến răng nhìn ta. Ánh mắt sắc như dao xoi mói khắp khuôn mặt và bàn tay ta đặt trên sách. Ngài nhìn ta như đang nhìn một kẻ xa lạ, rồi đột nhiên đồng tử run rẩy như đang nhớ lại thói quen của một người thân thuộc. Cuối cùng, không tìm thấy điều mong đợi, ánh mắt ngài vô vọng rơi xuống sàn nhà tan tác.