Chương 42
42.
Đường từ biệt cung về phòng đã quen thuộc, nên dù lảo đảo, ta vẫn có thể về mà không gặp khó khăn. Tiếng chim kêu trên đầu hôm nay lại khó chịu lạ thường. Khi đôi chân không còn sức lực, ta buộc phải dừng lại nghỉ một lúc, thì từ phía trước bỗng có động tĩnh không mong đợi vang lên.
“Ra mắt thân vương điện hạ.”
Mùi hương quen thuộc cùng thân hình cao lớn đang từ từ tiến lên con đường nhỏ. Một lớp lông thú dày bao quanh cổ hắn, nhưng từng bước đi vẫn vững vàng không một chút chậm chạp.
Dù là đường núi, nhưng không phải đang có hạt dẻ lăn lóc gì, nên việc quỳ gối cũng không khó. Ta chưa nghe nói hắn đã về, nhưng nghĩ lại thì Tết cũng cận kề, đúng là đến lúc hắn quay lại. Thân vương đang tiến tới với khí thế nặng nề chợt dừng bước khi thấy ta, dường như có phần bất ngờ.
Ta tưởng hắn sẽ như thường lệ, buông lời chế giễu rồi đi qua, nhưng ngoài dự đoán, hắn đứng đó im lặng khá lâu. Khi chưa được cho phép, ta không thể đứng dậy, nên chỉ biết cúi đầu chờ đợi.
“À, ta cứ tưởng là ai. Không nhận ra.”
Giọng nói thản nhiên vang lên khi đầu gối ta đã tê rần. Giọng nói vô cảm ấy như ném một cái que khô vào gió, rồi thân vương từ tốn tiến lại gần. Phải chăng vì ta vừa nghĩ đến hắn rất nhiều nên giờ gặp lại mới thấy trớ trêu? Nhưng ta không thể phủ nhận, trong lòng thoáng hiện niềm vui. Cảm thấy vui khi gặp ai đó—ta vốn không quen với cảm xúc ấy, nên bối rối.
“Cứ tưởng ngươi sẽ bị đại ca trói chặt vì tức giận, không ngờ lại trông như con chó ghẻ.”
Câu nói lạnh lùng khiến thân thể ta khẽ rùng mình. Không còn là giọng nói lười nhác đùa cợt nữa, thay vào đó là sự sắc bén và hiểm độc. Ta không dám ngẩng đầu nhìn mặt hắn, chỉ càng dán sát thân mình xuống đất hơn. Làn khí lạnh như băng phủ xuống đầu.
“Cứ tưởng là được phong làm tần thì đã được quấn lụa là lộng lẫy. Nhìn bộ dạng này, chẳng đủ tư cách làm việc ở khách xá. Hay là đi dọn nhà xí rồi?”
“…Thần… vẫn đang thuộc khách xá ạ.”
Không thể phản bác được lời hắn nói. Dù không vương mùi ô uế, nhưng vẻ ngoài của ta thực sự chẳng khác gì bọn nô lệ làm công việc nặng nhọc. Nô lệ dọn nhà xí còn có thể bán phân kiếm thêm chút tiền, mà chăn dắt thú vật cũng là việc ta từng mong muốn. Không vì tiền mà bởi vì bọn chúng dễ thương. Nghĩ vẩn vơ thì, đột nhiên tóc ta bị giật mạnh.
“Đang nghĩ vớ vẩn gì thế, hử? Đồ tiện nhân.”
“Thưa… điện hạ…”
“Chướng mắt.”
Giọng nói hắn đầy giận dữ. Không còn chút gì dáng vẻ lười biếng của thân vương nữa, giờ đây hắn như vị tướng chinh chiến, bước ra từ chiến trường, vung kiếm chặt đầu kẻ thù. Áp lực ấy ào tới như gió Bắc, khiến da thịt rát buốt.
Chướng mắt? Vậy ta phải trả lời sao đây? Xin lỗi?
“Thần xin…”
“Câm miệng.”
Thân vương thô bạo ném ta ra bằng cách đẩy mạnh sau gáy. Con dốc không quá dốc nên ta không lăn đi, nhưng thân thể lún sâu vào tuyết và bắt đầu ướt lạnh. Ta thấy tuyệt vọng, nhưng điều đáng sợ hơn là ánh mắt giận dữ đang đổ dồn lên người mình.
“Không biết ngươi đã nói gì trên gối khiến đại ca mê muội, nhưng chỉ vài tháng đã bị ghét bỏ mà bị đuổi đi thì cũng tài thật đấy.”
Giọng nói mang đầy tức giận xen lẫn khinh bỉ. Thân vương khịt mũi, rồi tiếp lời:
“Mùi của hoàng huynh vẫn còn nồng nặc. Ghê thật. Bị đuổi rồi mà vẫn được phục vụ hoàng thượng kia đấy.”
“Thần không rõ người đang nói điều gì. Xin được tha tội.”
“Không biết thật à?”
“Khụ!”
Chưa kịp ngồi dậy, thân vương đã giẫm mạnh lên bụng ta. Hơi thở nghẹn lại, thân thể như bị một khúc gỗ nặng đè lên, chẳng thể cử động. Dù ta có muốn gạt ra cũng không thể nào nhúc nhích được.
“Thưa… điện hạ…”
Ý nghĩ rằng bụng mình có thể nổ tung trào lên. Ta hoảng hốt nắm lấy chân hắn, nhưng nét mặt hắn chỉ càng thêm nhăn nhó như vừa chạm phải thứ bẩn thỉu. Có lẽ lúc này ta giống một con sâu đang giãy giụa dưới gót chân hắn. Dù giẫm lên bụng ta, nhưng thứ bị làm bẩn lại là giày hắn, chứ không phải quần áo ta.
“Làm ơn… đau quá…”
Giọng ta nghe thật đáng thương. Thân thể run lẩy bẩy không phải do cố ý mà là vì lạnh. Hắn thật sự định giẫm chết ta sao? Bụng đau nhói đến phát khóc. Hắn giẫm mạnh như thể muốn ghim kẻ địch trước khi chém đầu. Dù thân thể ta đã quen với đòn đau, nước mắt vẫn cứ tuôn.
“Dù là cung bỏ hoang, nhưng không phải nơi mà loại nô lệ như ngươi có thể tùy tiện làm nhơ bẩn. Sao dám lén lút ra vào như vậy?”
Việc ta nghĩ thân vương còn đang ở phương Đông nên không dè chừng, giờ thành sai lầm lớn. Hắn gầm lên, mặt bừng bừng lửa giận:
“Nếu muốn cung, hãy xin hoàng thượng ban cho. Còn không, thì cứ đi rải chân ở khắp nơi mà kiếm tiền rồi chuộc thân đi.”
Những lời tàn nhẫn như đá tảng nện xuống đầu. Dẫu là cung bỏ hoang, thì việc ta tự tiện ra vào chỉ vì tin lời đồn về ma quỷ rõ ràng là lỗi của ta. Nhưng xin hoàng đế là điều không thể, còn việc đem thân thể này đi kiếm tiền thì chẳng khác nào dâng mạng. Ai lại muốn ôm một thứ bị hoàng đế làm cho tơi tả, đầy thương tích và mang mùi hương của hắn?
Chuộc thân?
Hoàng đế từng cho ta đến chín đồng kim tệ. Nhờ số tiền ấy, ta đã có thể mua quan tài sạch sẽ, khâm liệm bằng vải trắng mới, rồi mua một mảnh đất nắng tốt để chôn cất cha mẹ. Sau khi trả công cho phu khuân quan tài, dựng một mâm cúng nhỏ, tiền cũng gần cạn. Còn dư chút bạc, nhưng ở trong cung, chỉ cần mua thức ăn và thuốc là đã tiêu sạch.