Chương 1
1.
Kẽ hở của hiện thực bị nó len lỏi xuyên qua một cách xiên xẹo.
Giấc mộng hình xoắn ốc
A a. Dù có vùng vẫy đến mấy, ta cũng chẳng thể với tới được giấc mơ ấy, vậy mà giờ đây nó lại hạ xuống, như muốn xoa dịu ta.
Vì người đang nhìn ta và mỉm cười, nên ta đã nhận ra đây chỉ là một giấc mơ.
Bàn tay to lớn ấy dịu dàng vuốt ve má ta rồi ôm ghì lấy. Hơi thở nhẹ nhàng thoảng qua bên tai khiến đầu tóc lơ thơ cũng khẽ rung động. Trên khóe môi người ấy, nụ cười không thể che giấu cứ vấn vương.
Liệu khi tỉnh giấc, ta có còn nhớ nổi giấc mơ ngọt ngào này không? Thà là quên đi thì hơn. Vừa nghĩ vậy, ta vừa tựa đầu vào hơi ấm đang sưởi má mình lúc này.
Người quay sang, nhẹ nhàng cất lời rồi vuốt ve một cách ân cần, khẽ đặt một nụ hôn thận trọng lên da thịt ta. Ta đón nhận tất cả một cách tự nhiên. Những cung nữ đứng hai bên không dám ngước nhìn chủ nhân của mình, mặt đỏ bừng như ráng chiều. Cả điều đó, ta cũng đón nhận một cách hiển nhiên.
Trong mơ, câu chuyện đời ta hạnh phúc và tươi đẹp.
Để mua quan tài chôn cất cha mẹ, ta đã bán thân mình làm nô lệ ngay giữa chợ. Thân thể ta tuy cứng đơ, xấu xí như vỏ trấu, nhưng vì là âm nhân, ta cũng đã chuẩn bị tinh thần chịu mọi khổ nhục. Các chủ kỹ viện và đám tạp dịch cần giống nòi đi qua trước mặt ta, nhưng thay vì mua ta, họ chỉ bàn tán chuyện hiếu – bất hiếu khi ta bán thân vì cha mẹ. Họ cho rằng thân thể ta yếu ớt nên không dùng làm việc nặng, mà để mua vui thì lại quá cứng ngắc. Ta chẳng nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ bên thi thể cha mẹ suốt ba ngày.
Việc được hoàng đế – người đang vi hành nhìn thấy chỉ là một sự tình cờ. Người ném túi tiền cho ta, bảo hãy lo xong tang lễ rồi quay lại. Sau khi mua quan tài và chôn cất cha mẹ, ta đi theo một chủ nhân mới không rõ danh tính vào hoàng cung.
Dù không xinh đẹp, thân phận thấp hèn, nhưng ta lại có may mắn được hoàng đế chọn làm người động phòng trong đêm đầu tiên. Một kẻ chẳng có sắc, chẳng có thân phận, chỉ còn lại hai bàn tay trắng sau khi dốc hết cho việc chôn cất cha mẹ, lại bất ngờ được kết hợp cùng hoàng đế trong đêm đầu.
Đó là sự che chở của trời cao, là phúc phần to lớn của nhân gian. “Kết hợp” chính là mối duyên cao quý nhất giữa phu thê. Khi đã kết hợp, dương nhân tự nhiên sẽ che chở và nâng niu âm nhân, còn âm nhân thì một lòng ngưỡng mộ và sinh nở nhiều. Kết hợp với hoàng đế – nơi giống nòi là điều quý giá bậc nhất trong hoàng thất – ta trở thành một tồn tại mà chẳng ai dám đụng tới.
Nhưng tất cả chỉ là mơ.
Ngoài đời, ta chưa từng được kết hợp cùng hoàng đế, bị vứt bỏ đúng với thân phận thấp kém, sống lay lắt từng ngày. Trong phòng trọ là luồng không khí lạnh buốt, cuộc sống thì tạm bợ, chẳng có chút gì là dịu dàng hay đẹp đẽ. Ta chưa từng nhận được tình yêu, còn hoàng đế đối với ta chỉ là một kẻ đáng sợ.
Trong mơ, ta vùi mình trong vòng tay hoàng đế, má áp lên lồng ngực vững chãi của người. Người bật cười vì ta có vẻ đáng yêu, và ta ôm cổ người một lần nữa bằng gương mặt hạnh phúc hơn bất cứ ai trên đời. Trước khi vào cung, da thịt ta từng thô ráp, giờ lại được chăm sóc kỹ càng, mịn màng như sứ. Cánh tay trắng nõn không một vết sẹo tỏa sáng như ánh trăng. Thân thể thật của ta ngoài đời thì đầy những vết bầm tím và thương tích, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau đớn. Ngón tay chai sần, làn da không được chăm sóc cứ khô ráp bong tróc.
Nhận ra sự khác biệt giữa hiện thực và giấc mơ không phải điều dễ chịu. Ta cố làm ngơ sự thật đó, tiếp tục dựa vào người. Vòng tay ấm áp và rộng lớn ôm chặt lấy ta, che chở cho ta. Người khẽ vuốt bụng ta – nơi đang mang long chủng và đã nhô lên rõ rệt. Ta chỉ mong giấc mộng này kéo dài thêm một chút nữa. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn khiến mi mắt ta run rẩy. Tựa vào vòng tay ấm áp và dịu dàng ấy, ta bắt đầu thấy cái thực tại lạnh lẽo và khắc nghiệt kia chỉ là một giấc mộng.
Nhưng rồi, buổi sáng đến, như vuốt của dã thú, xé toang màn sương mờ của bình minh. Tiếng chuông dài báo hiệu trời sáng đánh thức tâm trí đang mơ màng, nhét thực tại gớm ghiếc như miệng quỷ vào cổ họng ta.
Ta tỉnh dậy, trong lòng như muốn nôn mửa. Làn không khí lạnh lẽo và khô khốc luồn qua khe cửa sổ gãy vỡ, phả hơi lạnh vào người. Cái bụng lép xẹp vì đói lên tiếng than đau. Chiếc chăn rách mỏng dính thấm đẫm mồ hôi lạnh, ẩm ướt và khó chịu. Bên cạnh ta – không có ai cả.
Giá mà đây chỉ là mơ thì tốt biết bao, nhưng hiện thực lại quá rõ ràng. Ta nằm im như xác chết, nhẩm lại giấc mộng đẹp vừa qua suốt một thời gian dài. Ta cố nhớ từng điều ngọt ngào, dịu dàng trong giấc mơ đó. Bởi những điều tốt đẹp mà ta có thể có – chỉ đến qua những ký ức của những giấc mơ.
Giấc mộng từng đẹp đẽ ấy, một khi trào ngược vào thực tại, lại biến thành thứ chất nôn đen kịt và nhớp nhúa. Thế nhưng, đến cả thứ chất nôn ấy, ta cũng chẳng nỡ vứt bỏ.
Chương 1. Mùa Thu
“……Khặc!”
Cổ họng như dính lại và rối vào nhau. Như thể hai lớp da khô cằn dính chặt, cổ họng hoàn toàn không có ý định mở ra, hơi thở đã chạm đến giới hạn. Ta dựng các đầu ngón tay, cố đẩy người trước mặt ra, nhưng nam nhân kia không hề nhúc nhích. Móng tay ta bị cắt ngắn, các ngón tay chỉ trượt đi, trong khi bàn tay của hắn lại cứng như rễ cây đại thụ bám chặt đất. Không biết đã bị siết cổ bao lâu, tầm nhìn ta mờ dần rồi cơ thể co giật dữ dội.
Người ta bảo rằng khi chết, ký ức sẽ lướt qua như đèn kéo quân, nhưng trong đầu ta không hiện lên điều gì cả. Chỉ là một màu đen tuyền. Vậy là kết thúc rồi. Chỉ còn lại việc xuống địa ngục. A, phải. Ta luôn dự cảm được một kết cục thế này. Ta đã biết rằng mình sẽ chết như vậy. Tự giễu đó là cái chết xứng đáng với ta, đang chấp nhận thì không khí lạnh đột ngột xộc vào trong.
“Khặc! Khụ! Khặc ực!”
Phổi vốn đã co rúm lại bỗng chốc căng phồng như muốn nổ tung, hút lấy không khí. Choáng váng. Tầm nhìn cứ xoay vòng, nhấp nháy giữa đen trắng. Dù đã thở được nhưng ta không thể lấy lại tỉnh táo. Nam nhân ôm chặt thân thể đang run lẩy bẩy của ta, chen người vào giữa hạ thể. Cơ thể co giật siết chặt lấy khối thịt xâm nhập thô bạo vào trong. Bụng dưới giật nảy, thân mình cong lại. Hắn hình như đang nói gì đó với ta, nhưng ta không nghe rõ. Tai ù đi như thể đang chìm trong nước. Tiếng thở gấp và ho sặc vang lên yếu ớt như vọng từ xa.
Cổ họng nóng rát, bụng dưới bị khuấy lên đau đớn thì một cái tát giáng xuống. Tầm nhìn vừa trở lại bình thường đã bị đánh cho lóe sáng. Dù không thể nghe rõ chính giọng mình, ta vẫn cố hết sức cầu xin. Ta lẩm bẩm điều gì đó mà bản thân cũng không rõ, thì hắn lại bóp cổ ta.
“Á! …A, khặc!”
Nam nhân với vẻ mặt hung tợn thúc hông liên hồi. Khác với ban đầu, bàn tay hắn chỉ siết nhẹ cổ nên không làm ta nghẹt thở. Nhưng nỗi sợ rằng có thể bị siết chết bất cứ lúc nào lại đẩy ta vào cơn hoảng loạn. Một thứ nóng rẫy và âm ấm trào ra giữa hai chân. Là máu, hay tinh dịch? Có lẽ là cả hai. Ta chỉ có thể biết được sau khi khối thịt thô bạo ấy rút khỏi thân thể, thỏa mãn lòng tham của nó.
Sau một hồi lay động kịch liệt, nam nhân đẩy ta rơi xuống khỏi giường. Như ném bỏ rác rưởi. Nhưng thay vì tức giận, ta lại thấy nhẹ nhõm hơn. Kết thúc rồi. Ta lại sống sót một lần nữa. Dù má bên liên tục bị đánh đến tê rát, nhưng dần dần thính giác và cảm giác đau quay trở lại. Những trận bạo lực đến mức không thể cảm nhận được điều gì cũng kết thúc khi hắn rời khỏi thân thể ta.