Chương 86
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
86.
Myeongha nheo mắt. Những vệt bẩn trên người Sahwon bỗng hiện lên thành những con mắt lồi. Chúng lăn tròn nhìn Myeongha rồi nheo lại thành hình lưỡi liềm, cười toe toét trước khi chớp mắt biến mất.
Myeongha giật mình đứng sững. Sahwon nghiêng đầu nhìn em khi thấy em đột ngột dừng bước.
“Sao thế?”
“À, không có gì.”
Myeongha gần như không thể thốt nên lời. Như có gai quỷ đâm vào lòng bàn chân, cậu không thể nhúc nhích dù chỉ một bước. Sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh ướt đẫm. Chân tay tê dại, toàn thân run rẩy. Tiếng hàng trăm cỗ xe lao vun vút cùng tiếng gió như tiếng cười ma quái văng vẳng bên tai. Myeongha nhắm chặt mắt, kẹt trong cơn ác mộng không thể thoát.
“…Haya. Myeongha!”
“Hực!”
Khi mở mắt, hơi thở hổn hển, Myeongha thấy mình đang bị Sahwon nắm chặt. Đôi chân run lẩy bẩy. Tiếng gió và tiếng bánh xe đã biến mất. Myeongha thì thầm trong lòng: Xua đuổi tà ma, xua đuổi tà ma… Nhưng thứ cần đuổi đi đã xong trò hù dọa và biến mất.
Myeongha bật khóc nức nở. Sợ hãi. Kinh hoàng. Không biết Sahwon lần đầu gặp thứ này là khi nào? Nghĩ đến việc anh lớn lên cùng những thứ kinh dị như thế, cổ họng Myeongha nghẹn lại.
“Em… em sợ.”
Myeongha nắm chặt tay Sahwon, lắp bắp.
“Em sợ quá…”
Sahwon trầm mặt. Có vẻ anh nghĩ Myeongha đã nhìn vào bên trong túi. Anh không ngờ những thứ quỷ quái từng hành hạ mình giờ lại chuyển sự chú ý sang Myeongha.
“Em nhìn vào trong túi rồi à?”
Để đổ lỗi cho con hổ, phải chặt xác nó làm đôi. Sahwon sẵn lòng làm chuyện đó. Thực ra anh còn thấy vui. Lâu lắm rồi mới được sát sinh, anh vui không tả nổi.
Để quên đi sự tàn bạo bằng cách thỏa mãn dục vọng với Myeongha, đúng lúc Tả nghị chính gửi tới một con chuột nhắt. Những ham muốn Sahwon đang kìm nén bỗng được giải tỏa.
Vừa mới đây tâm trạng còn rất thoải mái, nhưng nghĩ đến việc Myeongha đã nhìn thấy chuyện đó, Sahwon cảm thấy bực bội. Dù chính hắn là người ra tay tàn nhẫn, nhưng Sahwon lại đổ lỗi cho con chuột chết kia.
“Chỉ là con rận do Tả nghị chính phái đến thôi. Có lẽ ta hơi quá tay… Nhưng mà nhìn cậu run rẩy như vậy khiến ta khó chịu.”
Nói cách khác, Sahwon muốn khẳng định rằng chỉ có mình hắn mới có quyền khiến Myeongha sợ hãi.
Myeongha đã ngăn lời Sahwon lại bằng cách ôm chặt lấy thân hình to lớn của hắn và run bần bật. Đột nhiên nhớ đến đôi mắt và vết máu, Sahwon vội đẩy ra rồi dùng tay kiểm tra khắp người Myeongha. Cơ thể cậu sạch sẽ, chỉ thoang thoảng mùi ngải cứu.
Nhìn Myeongha run rẩy thái quá, Sahwon chợt thấy quen thuộc. Hắn nhớ lại chuyện đêm qua, hình ảnh đứa trẻ sợ hãi co ro trong phòng, không dám bước ra ngoài dù chỉ một bước, chồng lên hình ảnh Myeongha lúc này.
Sahwon dẫn Myeongha vào phòng – đương nhiên là phòng của hắn. Vì cậu nói sợ, hắn đổ đầy dầu vào chiếc đèn trống và thắp sáng. Tất cả đèn trong phòng đều được thắp lên, rồi hắn mở rương, lấy ra chiếc gối nhỏ tròn trịa như dành cho trẻ con từ góc sâu nhất.
“Ôm cái này đi.”
Sahwon đặt chiếc gối vào tay Myeongha đang ngồi giữa đệm, rồi đứng lên phủi áo.
“Ơ, ngài đi đâu vậy?”
Myeongha lóng ngóng đứng dậy hỏi. Sahwon ấn mạnh vào trán khiến cậu ngồi phịch xuống rồi trả lời:
“Đi cho hổ ăn.”
Thái độ dứt khoát không cho phép cậu đi theo.
Bước ra khỏi phòng, Sahwon đóng chặt cửa rồi thẳng tiến đến điện thờ.
Những người ở dưới quê co ro ngủ gật trong góc nhà liếc nhìn Le Sahwon, vẻ mặt như đang phân vân không biết có nên đứng dậy hay không. Bất kể họ thế nào, Sahwon chẳng thèm để ý, bước qua ngưỡng cửa phân cách giữa điện thờ và tòa nhà chính.
Dây hoa leo quanh điện thờ để lộ ra những cành cây trơ trụi trong mùa đông, càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo. Với đôi mắt tinh tường trong đêm, Sahwon ngay lập tức nhận ra sự hỗn độn xung quanh điện thờ.
Phương pháp của đạo sĩ Jang có chút ồn ào đến mức người bình thường có thể nghi ngờ liệu ông ta có phải là thầy bói vớ vẩn hay không. Nhưng năng lực của ông ta thì không thể chê.
Sahwon dùng nắm đấm gõ lên cột điện thờ, tạo ra tiếng động ầm ĩ. Biết thói quen ngủ ngày thức đêm của đạo sĩ Jang, anh chẳng ngại gây ồn ào.
“Tôi vào đây.”
Không thèm chờ câu trả lời “Vào đi” hay “Đợi đã”, Sahwon mạnh tay mở cửa.
Đạo sĩ Jang đứng dậy khỏi chỗ ngồi với nụ cười khó hiểu đặc trưng. Trong điện thờ chỉ có một chiếc chũm chọe im lặng và một bát nước thiêng.
“Ông đang bói toán à?”
“Hôm nay ngài đến đây, vừa lúc lão đang nhận được quẻ báo.”
Lời nói khoác lác. Sahwon chẳng thèm xem quẻ bói đó, cũng chẳng thể biết được những chi tiết vụn vặt ấy.
Ma quỷ thất thường. Thần linh cũng vậy. Chúng tinh nghịch, bốc đồng, không chịu nổi sự nhàm chán. Việc Sahwon ban đêm trở nên giống chúng là điều đương nhiên.
Những người nghe được tiếng thần phải giải mã được những lời nói bí ẩn của chúng. Đạo sĩ Jang rất giỏi giải đố.
“Ngài ngồi xuống nhé? Chắc ngài không ở lâu đâu.”
Đạo sĩ Jang lại trêu chọc Sahwon trong một đêm nguy hiểm.
“Ngươi biết ta đến để hỏi điều gì mà?”
“Chẳng phải ngài cũng biết rõ là tôi đang giả vờ không hay?”
“Ta chỉ khoan dung với những câu trả lời khéo léo. Đạo sĩ Jang không nằm trong số đó đâu.”
“Ôi, thế ư? Nhưng thưa ngài, tôi không thể trả lời ngài được.”
“Tại sao?”
“Bởi những đóa hoa và cành cây trên lưng kia không phải do tôi khắc.”
Khác với Myeongha, đạo sĩ Jang nói dối rất điêu luyện. Ông ta ngước cằm lên một cách tự nhiên: “Ngài nên tìm một pháp sư ở vùng đó thì hơn.”
Sahwon nhún vai rồi bước nhanh thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Ông đẩy đạo sĩ Jang vào tường, tay nắm chặt cổ áo. Khi Sahwon nhấc bổng đạo sĩ Jang – người thấp bé hơn mình lên, đạo sĩ Jang chỉ còn biết đứng trên đầu ngón chân.
“Nói thật đi thì tốt hơn đấy. Dù ngươi có giấu dao đi nữa, ta vẫn có thể giết ngươi…”
“Ngài biết rõ… khụ… tôi vẫn còn… hữu dụng mà…”
“Ta cũng biết ngươi không hề trung thành. Nhưng ngươi có biết ta cũng chẳng giữ ngươi lại vì quý trọng không?”
Sahwon nâng đạo sĩ Jang lên cao hơn. Bàn chân ông ta hoàn toàn rời khỏi mặt đất. Chỉ một tay Sahwon đã nhấc bổng một người đàn ông trưởng thành. Bị ép vào tường phía sau và bàn tay Sahwon siết chặt cổ họng phía trước, nước dãi chảy dài từ khóe miệng đạo sĩ Jang. Búi tóc thông thường của ông ta bị xô lệch thô bạo, tung ra loạn xạ.
Dưới búi tóc bị xổ tung, lộ ra phần xương sọ nhô cao. Trông nó giống như một chiếc sừng hơn là một cái bướu. Chỉ khi thứ mà Jang Doseo đang che giấu lộ ra, Sahwon mới đặt ông ta xuống.