Chương 4
Đọc duy nhất trên julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Nhà Ba CHỉ
*
4.
“Tắm ở đây đi.”
Okiga chỉ chiếc chậu gỗ nhỏ đựng nước ấm. Đôi mắt Myeongha mở to như đèn lồng. Vốn chỉ cần nước lạnh là đủ, ngờ đâu lại có cả bồn tắm nước ấm thật sao!
Myeongha nhúng tay vào nước rồi vội rút ra. Bàn tay anh tê rần rần như có đàn sóc nhỏ bằng móng tay Cheongha đang bâu lại cắn xé, ngứa ngáy khó chịu. Không biết rằng đó là do tay anh tiếp xúc quá lâu với gió lạnh rồi đột ngột nhúng vào nước ấm, Myeongha chỉ nghĩ đơn giản: “Chắc tại mình dơ bẩn quá rồi.”
“Không cởi đồ à?”
“Này, cút ra ngoài đi.”
Myeongha quay người lẩm bẩm. Ok-i cười khẩy, liếc nhìn qua vai Myeongha rồi “Hừ” một tiếng, xoay người bước ra. Thật là quá đáng, không chịu nổi. Myeongha biết có người thầm đoán xem Ok-i và anh sẽ kết hôn, nhưng bản thân anh chưa hề có ý nghĩ đó.
Một kẻ trông mộ như anh, ngày ngày đối mặt với người chết còn nhiều hơn người sống, thì lấy vợ đẻ con sống cuộc đời bình thường sao? Dù người ta nói đó là việc vinh dự, nhưng Myeongha hiểu rõ: chẳng ai ưa nổi phận trông mộ cả. Anh lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ, chìm mình vào bồn tắm.
Nước ấm cuốn trôi bụi bặm, anh kỳ cọ khắp người rồi xoa mặt. Hơi ấm khiến cơ thể tan chảy, má ửng hồng trong chớp mắt. Myeongha chớp mắt chậm rãi. Hàng mi ướt dính vào nhau rồi lại rời ra.
Đôi mắt dài với đuôi mắt cong vút, sống mũi cao thanh tú gãy khẽ ở đầu, đôi môi mỏng mang nụ cười bí ẩn – tất cả đều hoàn hảo, chỉ có thân phận thấp hèn là khuyết điểm duy nhất của Myeongha.
Anh phải cố gắng lắm mới không ngủ quên trong làn nước. Nắm lấy cái đầu gật gù, Myeongha vội vã ra khỏi bồn trước khi chìm vào giấc ngủ. Bước ra ngoài nơi ấm áp, anh mới thấm thía cái lạnh buốt giá của gió đêm.
Myeongha nhìn ngắm bộ quần áo sạch sẽ được đặt ở đó. Chắc chắn là do Okki mang đến. Không phải màu vàng nhạt mà trắng như tuyết. Phải chăng đây là quần áo do quan Giám sinh Kang tặng? Tim anh đập rộn ràng, cẩn thận mỉm cười rồi từ từ, tỉ mỉ mặc vào.
Tết tóc gọn gàng rồi bước ra ngoài, người quản gia đang chờ với vẻ mặt khó chịu. Myeongha tự nhiên dò xét thái độ của ông ta, đứng nép vào một cách rụt rè. Người quản gia định trách sao lâu thế, nhưng khi thấy Myeongha, ông ta chỉ nhếch môi rồi buông một câu:
“Bộ dạng bề ngoài chỉnh tề thì được cái gì!”
Không hiểu sao ông ta không hài lòng, liếc nhìn Myeongha từ đầu đến chân rồi phì phò thở mạnh. Đã quen với tính khí này, Myeongha không bị lời quản gia làm nản lòng, mà chỉ lo lắng không biết bề ngoài của mình đã chỉnh tề chưa, quan Giám sinh Kang nhìn vào có hài lòng không.
Đây là bữa ăn đầu tiên cùng cha. Myeongha căng thẳng đến mức cổ họng như có kiến bò.
Người quản gia mở cánh cửa dẫn đến biệt thự nơi có nhà khách. Vẻ mặt ông ta lộ rõ ý “phải mở cửa cho thứ như này sao”.
Nếu xét kỹ, có lẽ Myeongha thuộc tầng lớp cao hơn quản gia, nhưng vì quan Giám sinh Kang không công nhận và công khai coi thường anh nên đành chịu. Do đó, trong mắt quản gia, thái độ của mình là giúp Myeongha không kiêu ngạo, biết thân phận và sớm quen với việc sống theo đúng vị trí. Tất nhiên đây là ảo tưởng và đạo đức giả.
Myeongha cởi dép cỏ với tâm trạng run rẩy. Không dám đặt lên bậc thềm, cậu giấu chúng dưới hiên như thể muốn che giấu điều gì. Mỗi sáng, sàn nhà được đánh bóng bằng giẻ khô và rơm, nhưng với Myeongha – kẻ chỉ quen leo núi – cảm giác này thật xa lạ. Một gian phòng khách sang trọng! Cậu đang đứng trên sàn nhà của gian phòng khách ư? Myeongha cảm thấy như đang mơ, bí mật dùng móng tay cào vào lòng bàn tay. May mắn thay, nó đau.
“Sao còn lề mề ngoài kia không vào?”
Người quản gia đẩy nhẹ vào lưng Myeongha rồi kéo cửa gỗ xuống, ngăn cách khu phụ với gian nhà chính.
“Myeongha à.”
Giọng nói của Kang Jinsa khiến Myeongha lập tức quỳ gối, cúi đầu.
“Vâng, vâng ạ.”
“Vào đây.”
Myeongha mở cửa trượt và thò đầu vào. Bên trong, Kang Jinsa đang ngồi trước một chiếc bàn. Có vẻ như chiếc bàn nhỏ bên cạnh là dành cho cậu.
“Đóng cửa phụ lại.”
Không hiểu tại sao phải giữ kín đến thế, nhưng có lẽ là để tránh gió lùa do thời tiết, Myeongha nghĩ bụng mà không mấy bận tâm.
Làm theo lời, Myeongha đến ngồi sát bên chiếc bàn nhỏ.
“Ăn trước rồi nói chuyện.”
Kang Jinsa cầm đũa lên mà chẳng liếc nhìn. Myeongha cũng cầm đũa. Quen dùng thìa gỗ, giờ cầm chiếc thìa đồng nặng trịch khiến cậu bỡ ngỡ. Nhưng trên hết, hương thơm của cơm trắng bóng loáng khiến nước miếng ứa ra.
Myeongha xúc một thìa lớn đưa vào miệng. Ngọt. Cơm ngọt quá. Đã lâu lắm rồi cậu mới được ăn cơm mới nấu, phải cố kìm lòng để không ăn vội vàng.
Gang Jinsa cúi đầu nhìn xuống gáy thẳng tắp và đôi vai săn chắc thoáng hiện của Myeongha. Dù bị trói nhưng hắn vẫn khỏe mạnh, không hề kêu ca một tiếng. Chắc sẽ dùng được lâu. Lần đầu tiên nhìn kỹ, Gang Jinsa khá hài lòng với vẻ ngoài của tên này. Hắn bắt đầu ảo tưởng đến mức vô lý rằng tất cả là nhờ giống tốt của mình.
“Ừ, Myeongha. Dù mày chẳng học hành gì nhưng chắc biết chữ Hiếu chứ.”
Myeongha nuốt chửng miếng cơm chưa kịp nhai, đáp:
“Vâng. Con biết, lão gia.”
“Tao đối xử tàn nhẫn với mày bấy lâu là để mày trả hết nghiệp chướng kiếp trước. Nếu kiếp trước mày không tạo nghiệp, giờ đã không đầu thai làm kẻ hèn mạt. Đúng không?”
Myeongha cười nhăn nhó.
“Dạ phải.”
“Nghiệp chướng cũng sắp hết rồi. Chỉ còn một việc cuối mày phải làm cho cha.”
Cha ư?
Myeongha nghi ngờ chính tai mình, ngồi thẳng người lên.
“Là… là việc gì ạ?”
“Mày có làm không?”
Không phải ra lệnh mà là hỏi ý. Gang Jinsa vốn là kẻ chỉ biết sai khiến, chứ không bao giờ nhờ vả. Myeongha nuốt nước bọt. Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lạnh lùng trái ngược hẳn với giọng điệu ân cần. Có vẻ như đang thúc ép.
Nhưng hắn vừa nói là cha… Cha ư?… Thứ xa lạ mà hắn tưởng chừng không bao giờ có được.
Myeongha nghĩ đến Cheongha. Nếu Gang Jinsa trở thành cha, hắn có thể chính thức gọi Cheongha là huynh đệ. Từ trước đến giờ hắn chỉ như kẻ chết, nhưng giờ đây hắn sẽ được thừa nhận.