Chương 1.3
Nhà Ba Chỉ update duy nhất trên julycomic.com nha
Ngược lại, tôi là người có khả năng kiềm chế cao. Có lẽ vì đã sống một cuộc đời bị bố mẹ kiểm soát chặt chẽ. Cả tính cách cũng vậy. Tôi ghét việc để lộ điểm yếu trước mặt người khác hơn cả cái chết. Vì thế, dù có rơi vào tình huống gây xáo trộn cảm xúc lớn, tôi vẫn có thể bình tĩnh chịu đựng.
Vì điều này, tôi thường bị nhận xét là một đứa nhạt nhẽo, ít khi nổi giận. Nhưng thực ra không phải tôi không biết giận, mà là vì mọi xúc động từ trước đến nay đã đông cứng lại như một lớp vỏ, khiến tôi trở thành người khó bị kích động bởi những chuyện cỏn con.
Điều này cũng đúng với mọi chuyện liên quan đến Han Joon Woo.
Nhờ vậy, tôi có thể tồn tại như một người bạn của Han Joon Woo. Tôi là đứa trẻ ngoan đến mức bố mẹ không phải lo lắng, và ở trường cũng có thứ hạng khá ổn. Và tôi muốn giữ vị trí đó của mình. Vị trí mà tôi đã gắng sức tạo dựng.
“Này, Go Yo Han.”
“Ừa.”
“Sao cậu nói chuyện kỳ vậy? Kinh tởm vãi.”
“À ha, giống mặt cậu à?”
“Đồ khốn.”
Chỉ có nói xấu một đứa xấu xí thật sự mới khiến nó tổn thương. Han Joon Woo chỉ cười xòa trước lời trêu đầy tinh nghịch của Go Yo Han.
“Go Yo Han, mày có biết ai không? Xung quanh nhiều người lắm.”
“Ai nào?”
“Một đứa ổn.”
“Ổn kiểu gì?”
“Mày biết mà. Đm. Đừng có vòng vo.”
Lần này, Go Yo Han bóp nắn quả bóng cao su rồi cười khẩy. Nhưng hắn ta không nói thêm gì. Han Joon Woo cũng không có vẻ tha thiết chờ câu trả lời. Ánh mắt cậu ấy dán chặt vào cái gáy cũ kỹ đến mức đáng ngại.
“… Kiểu con gái có má phúng phính, hơi đỏng đảnh một chút thì có lẽ sẽ hay đấy.”
Han Joon Woo bốc đồng, man rợ, bạo lực và không biết suy nghĩ sâu xa. Một người sống chết với ham muốn tình dục từ tuổi dậy thì, nên tôi cũng chẳng cần phải chứng minh thêm. Và rồi sự quấy rối ngớ ngẩn không biết giấu diếm của Han Joon Woo ngày càng trở nên trắng trợn.
Vậy nên khi kỳ nghỉ kết thúc và tháng 8 đến, Han Tae San đã hoàn toàn cô độc. Nhưng tiếc thay, Han Joon Woo không hài lòng với mức độ đó.
Dù cùng một đám nhưng cách hành xử lại khác nhau. Choi Dong Hwan, Hong Hwi Jun hay Park Dong Chul, những đứa hay đi cùng Han Joon Woo, thường nói chuyện vài phút rồi đợi Han Joon Woo, còn Kim Min Ho, Lee Seok Hyun, Kim Seok Min từ Seogwan cùng Go Yo Han thì ngay khi chuông báo giờ ăn trưa vang lên là lao đi ngay.
Hồi năm nhất tôi cũng ở trong nhóm Han Joon Woo, nhưng sang năm hai thì tan tác hết. Là do thằng Hong Hwi Jun nói trước: “Kang Joon ăn với Go Yo Han đi? Mày ăn chậm như rùa ấy.” Và thế là tôi bị loại ra, bất chấp ý muốn của mình.
Điều nhục nhã nhất là Han Joon Woo hoàn toàn không quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa tôi và Hong Hwi Jun. Đi cũng được, không đi cũng chẳng sao. Chết tiệt. Tôi liếc nhìn Han Joon Woo rồi hỏi:
“Tôi ăn chậm đến thế sao?”
“Đương nhiên rồi, đồ khốn. Mày lúc nào cũng ngậm miệng nhai chậm rì rì. Bữa trưa chỉ nên ăn trong 5 phút chứ không phải à?”
“Ừ, vì mày mà bọn tao lúc nào cũng trễ trận bóng.”
“…À.”
“Hôm nay bọn tao đã hẹn đá giao hữu với lớp bên cạnh, nên mày ăn với Go Yo Han đi.”
“…”
Thật lòng thì tôi cũng ngại nói ra lời xin được đi cùng, lại nghĩ có lẽ suốt năm nhất bị đau bụng là do thói quen ăn uống vội vàng này. Cuối cùng, hình ảnh tôi bám lấy Han Joon Woo như con cá chép dính phân khiến chính tôi cũng thấy ghê tởm, nên tôi cũng chẳng thèm năn nỉ hay cãi lại.
Cuối cùng, tôi bị tách khỏi nhóm như thế. Ý muốn của tôi chẳng quan trọng.
Đang cố tỏ ra bình thường thì tôi bắt gặp ánh mắt của Go Yo Han – kẻ cô đơn còn lại. Yo Han đang nằm dài trên bàn búng quả bóng cao su, chăm chú nhìn tôi rồi hỏi:
“Mấy giờ ăn trưa?”
“…”
“Tôi thường ăn sau 10 phút nữa.”
“Tôi cũng thích ăn vào lúc đó.”
Thực ra chưa bao giờ tôi ăn vào giờ đó. Lời nói đó bật ra từ bản năng sinh tồn muốn được ở lại nhóm của Yo Han dù chỉ một chút. Lần đầu ăn trưa riêng với Yo Han, tôi viện cớ chán ăn nên bỏ lại nửa khẩu phần. Lúc ấy Yo Han nhíu mày nói:
“Cậu 18 tuổi rồi còn kén cá chọn canh à?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Đúng là đồ trẻ con.”
“Người lớn cũng chẳng ai ăn sốt tartare với cá viên chiên đâu.”
Tôi cãi bướng. Đồng thời cảm thấy tủi thân nên liếc nhìn. Liên quan gì đến cậu chứ? Thật khó chịu.
Năm nhất, tôi thường đi cùng Han Joon Woo, nhưng lên năm hai thì số lần chúng tôi ở cùng nhau giảm hẳn. Tất cả là do Go Yo Han. Dù vậy tôi cũng chẳng có quyền phàn nàn. Vì thứ bậc của tôi thấp hơn Yo Han.
Nhóm bạn của Yo Han và Joon Woo khá trùng nhau, đa phần là học sinh cá biệt xếp hạng cuối lớp. Chúng thường làm giấy xin nghỉ giả để trốn học, hoặc bỏ tiết những giáo viên lơ là không kiểm tra khi học sinh xin vào phòng y tế.
Dù phải ở lại đến hết giờ để tránh bố mẹ phát hiện, nhưng tôi từng thắc mắc tại sao Yo Han – kẻ ngang hàng với Joon Woo – vẫn ở lại lớp. Có lần tôi khéo léo hỏi, Yo Han nhăn mặt:
“Thất vọng thật đấy, cậu nghĩ tôi là thằng thảm hại đến thế à?”
“Không, nhưng bạn bè cậu toàn như vậy mà.”
“Bạn bè? Cậu nói nhảm gì vậy? Bọn đó không phải bạn tôi. Chúng là đồ rác rưởi.”
“Hả?”
“Bổn phận của học sinh là phải đến lớp nghe giảng. Đúng chứ?”
“…Đúng vậy.”
“Đừng lấy tôi đi so sánh với lũ rác rưởi đó. Tôi phát điên đấy.”
“Ừ, xin lỗi.”
“Tôi có bảo cậu phải xin lỗi đâu.”
Với tôi đó đương nhiên là lời nói bình thường, nhưng việc chính Go Yo Han là người thốt ra câu đó khiến tôi thấy thật nực cười. Mấy đứa thân với cái thằng ăn nói kiểu đó toàn trốn học mỗi tuần một lần.
Dù sao, tôi cũng đã trải qua phần lớn năm lớp 10 bên Han Joon Woo và Go Yo Han. Tôi coi đây là vương quốc riêng không ai có thể xâm phạm. Sẽ hoàn hảo hơn nếu không có Go Yo Han, nhưng không ngờ tôi lại hợp với hắn đến mức không cảm thấy khó chịu hay bực bội mà phải bỏ đi ngay. Chỉ đơn giản là tôi ghét, rất ghét hắn mà thôi.
Nhưng Han Tae San lại biến cả những ngày như vậy trở nên tồi tệ nhất.
Hôm nay là một ngày hơi khác thường.
“Ah, bực thật. Hong Hwi Joon, Choi Dong Hwan đúng là…”
Gần cuối tiết 4, Han Joon Woo chống cằm chửi bậy. Nghe thấy giọng Joon Woo, tôi quay lại hỏi bằng giọng hơi phấn khích:
“Bọn nó lại chuồn rồi à?”
“Lũ khốn nạn.”
“Tiếc nhỉ. Thế cậu định ăn trưa với ai?”
Tôi hơi háo hức. Bàn tay đang bám vào lưng ghế run nhẹ. Han Joon Woo thở dài sườn sượt rồi nhìn sang Go Yo Han ngồi bên cạnh:
“Này, hôm nay tao ăn cùng bọn mày.”
“Không muốn. Đừng có tự ý chen vào.”
“Muốn chết thì cứ việc giở giọng đó.”
“Hôm nay tao đặc biệt muốn đấm vào mồm Han Joon Woo đấy.”
“Vậy là mày muốn chết à.”
“Thằng ăn một mình nhạt nhẽo mà mồm loe loét thế.”
“Thôi, Joon Woo cũng ăn cùng đi.”
Tôi chen ngang vào cuộc trò chuyện. Tôi khao khát điều đó đến thế.
“Không thể để Joon Woo ăn một mình được.”
Sự thiết tha của tôi khiến Han Joon Woo chiếm ưu thế. Cuối cùng, Joon Woo nhếch mép đắc thắng về phía Go Yo Han.
“Mẹ kiếp, tao có đứa bạn tốt nhỉ.”
“……”
“Sao, Kang Joon dùng được chứ?”
Nghe vậy, Go Yo Han nhăn mặt rồi dùng tay đẩy hộp bút của Han Joon Woo như ném đi. Hộp bút đổ xuống với tiếng động lớn. Dù Go Yo Han có thích hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Quan trọng là cuối cùng Han Joon Woo đã cùng tham gia bữa ăn khó xử giữa tôi và Go Yo Han. Đã lâu lắm rồi, và tôi vui đến mức sẵn sàng ăn cả món phụ mình không thích.
Nhưng Han Joon Woo chỉ im lặng liếc mắt khắp phòng ăn như đang tìm con mồi. Tôi mải nhìn Joon Woo nên không để ý Go Yo Han đang ăn vụng đồ của mình, chỉ cố nhét thức ăn vào miệng cho có. Đột nhiên thìa của Joon Woo hạ xuống, tay còn lại túm lấy cánh tay một đứa đi ngang qua. Ngẩng đầu lên, đó là Han Tae San.
“Ngồi đây đi?”
Han Joon Woo dùng cằm chỉ chỗ trống bên cạnh.
“Dù sao cậu cũng chẳng có bạn nào để ăn cùng mà.”
Han Tae San đột nhiên đỏ mặt. Cậu ta đảo mắt nhìn tôi một lúc, cắn chặt môi rồi từ từ ngồi xuống chỗ mà Han Joon Woo chỉ. Tôi tức điên. Thật vô lý. Từ khi nào tôi lại quan tâm xem Han Tae San có bạn hay không chứ. Vả lại, việc Han Tae San không có bạn đều là do Han Joon Woo cả. Bởi Han Joon Woo cực kỳ ghét bất kỳ ai lại gần Han Tae San.
Một vị chua chua lại trào lên cổ họng.
Tôi vô thức đặt đũa xuống khay ăn một cách ầm ĩ. Nhưng dù tôi gây ra tiếng động lớn thế này, người duy nhất nhìn tôi chỉ là Han Tae San đang run rẩy vì tiếng động. Han Joon Woo vẫn đang nhìn chằm chằm vào Han Tae San.
Chết tiệt. Lúc đó, tôi cảm nhận được lớp vỏ cứng mà mình đã gìn giữ bấy lâu đang dần bong ra, tôi cố ngăn lại nhưng không thể kìm nén được. Có lẽ giới hạn của bản thân mà tôi không nhận ra đang dần đến gần. Nhưng tôi tuyệt vọng phủ nhận hiện thực, quay sang nói với Han Tae San một cách cáu kỉnh:
“Han Tae San. Cậu cứ đi đi.”
“Hả, ừ?”
“Đừng nghe Han Joon Woo nữa, cứ đi đi. Không sao đâu.”
“Này, Kang Joon.”
Vừa nói thế với Han Tae San, Han Joon Woo – người từ nãy đến giờ chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn dù tôi cố tình gây ồn – lập tức nghiến răng ken két và trừng mắt nhìn tôi. Tôi thấy càng bực hơn, lại chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Han Tae San.
“Tôi sẽ tự lo được. Cậu cứ đi đi.”
“À, ừ.”
“Và Han Joon Woo. Cậu dừng lại đi.”
“Đúng đấy. Tao cũng nghĩ vậy.”
Go Yo Han bất ngờ lên tiếng với giọng phát âm không chuẩn. Một sự xen vào vô duyên. Go Yo Han nhai nuốt thức ăn. Rất chậm rãi. Rồi hắn đảo mắt nhìn tôi và Han Joon Woo, mở miệng:
“Nhìn gì mà nhìn. Mất ngon.”
Lại là Go Yo Han, như mọi khi, gây sự vô cớ. Thằng điên. Nhìn thấy là phát ghét. Tôi như thường lệ, quay mặt đi không nói gì rồi nhìn Han Joon Woo.
“Đừng bắt nạt Han Tae San nữa.”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Người ngoài nhìn vào thấy bực mình.”
Tôi trừng mắt không chớp nhìn Han Joon Woo, còn Han Joon Woo đấm mạnh xuống bàn. Han Tae San đang ngồi lúng túng lập tức nhắm chặt mắt, người cứng đờ, cuối cùng Go Yo Han cười khẩy giơ một tay lên.
“Tao không tham gia đâu.”
Hắn liếm nước dính trên môi rồi tiếp tục:
“Biểu quyết đi. Tao ở phe trung lập, Joon-ie thì bảo đi, Joon Woo bảo ở lại.”
Giờ mới nói, Go Yo Han là một trong số ít người gọi tôi là Joon-ie. Tôi thấy điều đó rất khó chịu. Cảm xúc ấy thỉnh thoảng trào ra qua lời nói. Như ngay lúc này.
“Đừng có xen vào nữa. Số không khớp. Vậy thôi.”
“Sao lại không khớp? Còn một người nữa kìa.”
Go Yo Han không quan tâm, nhếch một bên mép. Một tay trong túi, tay kia chỉ vào Han Tae San, khẽ động đậy.
“Sao. Han Tae San không phải người à?”
“Đồ điên.”
“Sao im thin thít vậy? Nói đi, cậu muốn làm gì?”
Giữa không khí này mà bảo tôi nói được sao? Tôi thở dài trước hành động vô tâm của Go Yo Han, nhặt lại thìa và xới cơm. Đúng lúc đó, Han Joon Woo dùng một ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
“Nếu dám nói đi, từ hôm nay cậu coi như chết rồi.”
Đôi mắt to của Han Tae San bắt đầu đỏ hoe. Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy van xin, như thể cầu cứu. Chết tiệt. Tôi bĩu môi.
“Không sao. Tôi sẽ ngăn lại.”
“Này, Kang Joon.”
Giọng gọi tôi vang lên đầy nghiến răng. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhìn Han Joon Woo, nhưng khoảnh khắc đó, nỗi uất ức như muốn trào ra không kiểm soát được. Tôi ngẩng mặt lên trần nhà một lần để kìm nén cảm xúc, rồi cúi xuống bình thản nói:
“Tôi sao?”
“Cậu…”
Han Joon Woo nắm chặt tay. Ánh mắt cậu ấy như muốn đốt cháy tôi. Tôi cảm nhận được nỗi đau khi bị thiêu cháy trong đó. Nhưng tôi phải chịu đựng. Bản năng mách bảo tôi rằng không được để Han Tae San ở bên Han Joon Woo. Thế nhưng, ánh mắt của Han Joon Woo lại hướng về phía Han Tae San.
“Tớ… tớ đi đây.”
“…”
“Tớ đi đây, Kang Joon à. Cảm ơn cậu.”
Han Tae San vừa dứt lời đã vội vã rời khỏi chỗ ngồi. Ngay lập tức, Han Joon Woo quay người lại. Ánh mắt hắn luôn hướng về Han Tae San. Đm. Tôi không kiềm được mà thốt ra lời tục tĩu.
Han Joon Woo đập mạnh thìa đũa xuống sàn, đẩy khay thức ăn về phía tôi rồi đứng dậy. Hắn nhìn tôi chằm chằm. Đầu tôi cố gắng hết sức để không lộ ra sự dao động. Tôi giữ vẻ mặt bình thản, múc canh uống. Khi thìa chạm vào môi, tôi cảm thấy cánh tay mình run nhẹ.
“Đừng có xen vào chuyện của người khác nữa, Kang Joon.”
“…”
“Đừng có tiếp tục chọc giận tôi.”
“…”
Ngoài tầm nhìn cố định vào khay thức ăn, tôi mờ mắt thấy bóng dáng Han Joon Woo. Cánh tay dài của Go Yo Han che đi ánh mắt bạo lực hướng về phía tôi. Có vẻ không phải ý gì to tát, chỉ là Han Joon Woo muốn món ăn mà hắn chưa động đến. Nhìn kìa, lại cười khẩy một bên miệng.
“Này, Han Joon Woo. Tao ăn hết phần của mày nhé?”
“Đm. Ăn hết đi. Thằng chó.”
“Ừ.”
Dù bị Han Joon Woo chửi, Go Yo Han vẫn cười khẽ. Han Joon Woo có vẻ không hài lòng, cậu ấy đá mạnh vào bàn rồi bước ra khỏi phòng ăn. Tôi vẫn ngồi im. Cái thứ tự ái đó là gì chứ? Không, không phải. Đó chính là động lực giúp tôi kiên cường đến giờ. Tôi giữ lấy sự tự trọng quý giá đó và tiếp tục ăn trưa như bình thường. Nhưng trong đầu tôi chỉ toàn là hình bóng Han Joon Woo và Han Tae San.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Han Tae San. Kinh tởm thay, Han Tae San đang nhìn tôi. Khi ánh mắt chạm nhau, Han Tae San gật đầu với tôi. Nhìn thấy cậu ta cúi đầu, tôi cũng cúi gằm mặt xuống khay thức ăn.
Dù đã nói sẽ bảo vệ Han Tae San, nhưng thực ra tôi chẳng quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ta. Tôi chỉ đau đáu một nỗi khổ tâm muốn biết Han Joon Woo đang nuôi dưỡng tình cảm gì và sẽ làm gì với Han Tae San.
Thậm chí, tôi còn muốn đứng phắt dậy ngay lập tức để đuổi theo Han Joon Woo. Mũi dép gõ nhịp lộp cộp trên sàn. Như thói quen, tôi liếc nhìn xung quanh. Quá nhiều ánh mắt đổ dồn.
“Chết thật.” Tôi chợt nghĩ. Han Joon Woo rất nổi bật, chắc chắn sẽ có học sinh đang để ý cậu ấy đang ở đây. Nếu hành động bộc phát, tôi chỉ chuốc lấy nghi ngờ vô ích. Tôi cắn chặt môi.
Tôi không muốn từ ngữ kinh khủng và đáng sợ như “đồng tính” nhuộm màu u ám lên cuộc đời mình. Tim tôi đập thình thịch nhưng cơ thể lại bất động. Miệng khô đắng, chẳng còn cảm nhận được vị gì, nhưng tôi vẫn tiếp tục đưa tay gắp thức ăn. Khóe mắt bắt đầu nóng rực. Cổ họng tôi nghẹn lại.
Tôi không muốn lộ ra nhịp đập cảm xúc thừa thãi của mình. Cứ như phải làm gì đó, tôi không ngừng nuốt vội bất cứ thứ gì xúc được. Đang ăn hùng hục thì ai đó chạm nhẹ vào vai tôi.
Quay lại, Go Yo Han áp bàn tay lên miệng thì thầm:
“Joon à.”
“…Gì?”
“Thực ra, lúc nãy tôi đã lấy trộm năm cái xúc xích của cậu. Nhưng Han Joon Woo cho tôi rồi nên tôi trả lại cậu ba cái.”
Giọng điệu hắn như đang bố thí. Tôi bật cười vì bực bội.
“Cái gì cơ?”
“Thấy tôi tốt chứ, chắc chắn sẽ lên thiên đường. Đúng không?”
Kệ mày.
Tình huống này khiến tôi ghê tởm và bực đến mức không chịu nổi, tôi đứng phắt dậy. Chỉ kịp ném lại cho Go Yo Han câu nói vô trách nhiệm: “Ăn xong ra ngoài đi.” Tôi đổ sạch đồ ăn thừa, xối nước lạnh lên mặt ở vòi nước trước cửa căng tin. Vừa lau mặt bằng mu bàn tay thì gặp Go Yo Han đang thong thả bước tới, có lẽ đã ăn xong.
“Sao cậu nỡ bỏ tôi lại mà đi? Cậu còn là người không vậy?”
“Chỉ là nóng quá thôi.”
“Gì vậy? Rửa mặt mà hung hăng thế á?”
“…Vậy đấy.”
“Ơ. Ướt sũng rồi này.”
Go Yo Han bĩu môi.
“À, nếu ướt thì phải hút khô nhỉ?”
“Ha!”
Tôi nhếch mép cười khẩy trước trò đùa tục tĩu. Bỗng ánh mắt tôi chạm Han Tae San, có vẻ cậu ta đã vội vã chạy theo. Không lẽ cậu ta ra đây vì thấy tôi rời đi? Cơn khó chịu âm ỉ lan từ lòng bàn chân khiến tôi rùng mình. Vội vàng, tôi giả vờ đáp trả Go Yo Han để lờ đi ánh nhìn của Han Tae San.
“Đừng… đừng nói mấy lời bẩn thỉu nữa.”
“Hút là bẩn à? Joon à, cậu có góc khuất khá đen tối đấy.”
“Cậu cố tình nói thế mà.”
“Tôi nói lúc nào? Chắc do cậu tưởng tượng ra thôi.”
Go Yo Han hiếm hoi nheo mắt cười. Có lẽ hắn ta thấy thú vị khi thấy tôi lúng túng. Vẫn là thằng khó ưa như thường.
“Kiểu mấy đứa học sinh ngoan như cậu mà đằng sau lại toàn nghĩ chuyện dơ bẩn.”
“Không phải!”
Trong lúc tôi thường xuyên ngăn Han Joon Woo bắt nạt Han Tae San, một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Đó là giờ tan học.
“Joon à. Này, này. Cậu có thể cho tớ biết cô giáo dặn gì không…?”
“Hả?”
“Joon Woo bắt tớ đi làm việc vặt nên… tớ không nghe được.”
“…”
Kỳ lạ thay, tôi lại trở thành chỗ dựa của Han Tae San. Cũng phải thôi, thằng này chẳng có bạn bè nào cả nên đương nhiên sẽ tìm đến tôi – đứa duy nhất đối xử tử tế với nó.
“Tuần sau phải nộp bài đánh giá.”
“Thật á? Ôi, chán thế.”
Đâu phải nói với mày. Go Yo Han, đứa không thể không biết điều đó, lại cười khúc khích như thể lời tôi nói là dành cho nó. Tôi liếc nó với ánh mắt đầy bực bội, rồi lại nhìn Han Tae San.
“Cảm ơn cậu, Joon à.”
“…Có gì đâu.”
Và điều thứ hai khiến tôi tức điên lên là Han Tae San cũng bắt đầu gọi tôi là Joon.
“Joon à. Cảm ơn cậu nhiều.”
Tôi hơi nhăn mặt.
Chẳng qua tao không muốn mày nhân cơ hội này nói chuyện với Han Joon Woo thôi. Đồ khốn. Han Joon Woo cũng là thằng đểu. Chắc cậu ấy cố tình bắt mày đi làm việc vặt lúc đó. Cậu ấy muốn Han Tae San chủ động nói chuyện với mình. Nhưng Han Tae San ngu ngốc lại đi hỏi tôi.
Tôi biết. Tôi biết hết. Bởi vì, tôi là người đã quan sát Han Joon Woo suốt hơn một năm qua. Không phải Han Tae San, mà là tôi.
Tôi khinh Han Tae San.
Đổi lại việc giúp Han Tae San, tôi lại bị ghẻ lạnh hoàn toàn. Thực ra, tôi đã thử chào hỏi Han Joon Woo như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng từ cậu ấy rồi thôi. Từ đó, tôi cứng đầu không thèm chào nữa. Lần đầu tiên tôi hành xử như vậy.
Ừ, dù sao mối quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là thứ sẽ đứt đoạn nếu tôi buông tay. Chỉ là bạn học cấp ba thôi mà. Khoảnh khắc này, khi sự thật mà tôi cố tình lảng tránh hiện ra rõ mồn một, thật kinh khủng với tôi.