Chương 1.2
Nhà Ba Chỉ update duy nhất trên julycomic.com nha
Gương mặt Han Joon Woo sưng phồng lên sau một đêm thức trắng, trông không khác gì một con cá nóc phờ phạc. Tôi giả vờ cáu kỉnh, ném lon soda mát lạnh xuống bàn trước mặt cậu. Tiếng “cạch” khẽ vang lên như một lời trách nhẹ nhàng. Những ngày Han Joon Woo phải tham gia hoạt động ngoại khóa, tôi đều chuẩn bị cho cậu một lon đồ uống lạnh như thế. Chẳng có lý do gì cao cả. Đơn giản thôi: vì khuôn mặt cậu rất dễ sưng.
“Đừng có làm ra cái vẻ mặt vừa buồn cười vừa tội nghiệp đó nữa. Chườm lạnh đi cho đỡ sưng.”
“Cảm ơn.”
“Sáng nay bố cậu không mắng à?”
“Nhờ cậu cả đấy.”
Han Joon Woo nhún vai với vẻ đắc ý không giấu giếm. Tôi khẽ mỉm cười, chu môi một cách trêu chọc trước hành động ngạo nghễ của cậu ấy. Khi quay đầu bước về chỗ ngồi, ánh mắt tôi bất chợt dừng lại ở chiếc ghế bên cạnh Han Joon Woo, nơi có một tờ báo lớn được trải ra, che kín mặt ghế. Tôi nhìn chăm chăm vào đó, không nói gì.
Chỗ ngồi ấy không phải của tôi. Nó thuộc về Go Yo Han.
Tôi thấp hơn Han Joon Woo một gang tay, trong khi Go Yo Han lại cao hơn cậu ta nửa gang. Vì thế, theo cách sắp xếp vô hình nào đó, Go Yo Han ngồi cạnh Han Joon Woo còn tôi thì không. Đôi khi, tôi thấy khó chịu với chiều cao khiêm tốn của mình – không phải vì mặc cảm, mà bởi những vị trí ngồi trong lớp dường như cũng phản ánh khoảng cách giữa con người với nhau.
Dẫu vậy, tôi vẫn cố chấp chọn ngồi ở hàng thứ hai từ cuối lớp, chỉ vì một lý do nhỏ nhoi: chỗ ấy nằm ngay phía trước Han Joon Woo. Ước gì tôi có thể ngồi sát bên cậu ấy, như Go Yo Han…
“Cậu, Cậu ta đến lúc nào vậy?”
“Không biết. Tới đã thấy thế rồi.”
“Tối qua cậu ta vẫn về nhà bình thường mà, sao lại thế này?”
Vừa dứt lời, tiếng sột soạt vang lên khi tờ báo rơi xuống, lộ ra đôi mắt lờ đờ của Go Yo Han. Đôi mắt hẹp liếc nhìn tôi và Han Joon Woo rồi há miệng ngáp dài.
“…Tao chỉ định chơi game thêm chút nữa rồi ngủ thôi.”
Không biết câu nói “ngáp có tính lây” có đúng không, nhưng Han Joon Woo cũng ngáp theo. Rồi cậu ta nhăn mặt càu nhàu.
“Cái thằng này. Nhìn còn thảm hơn tao mà hành động lại đứng đắn hơn cả Ahn Ji Soo.”
“Ừ, cút đi.”
“Biết rồi, đồ ngốc.”
Go Yo Han có vẻ hiểu Han Joon Woo đang trêu mình, hắn cười lớn rồi ngả đầu ra sau. Tôi nhìn hắn ta, ánh mắt cả hai chạm nhau. Go Yo Han quay đầu nhìn ra cửa sổ, rồi lại đảo mắt nhìn tôi. Tôi nhìn hắn ta một lúc rồi chuyển ánh mắt sang Han Joon Woo. Ngứa ngáy quá. Tôi gãi nhẹ vai.
***
Lớp học vào sáng sớm như thế này thường có không khí khá dễ chịu. Khi chúng tôi trò chuyện như vậy, những đứa như Choi Dong Hwan hay Park Dong Cheol thường lảng vảng tới gần, ánh mắt đầy ngưỡng mộ khi nghe Han Joon Woo kể về những chiến tích của cậu. Rồi sau khi ồn ào một hồi, chúng tôi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào, dần dần ai nấy trở về chỗ của mình để chuẩn bị cho buổi điểm danh.
Đối với một nhóm học sinh nổi bật trong trường, đây là một buổi sáng khá lành mạnh.
Dù sao thì, dù có nổi tiếng đến đâu, bọn tôi cũng chỉ mới mười tám tuổi. Những câu chuyện tình dục bừa bãi từ đám con trai xung quanh khiến tôi vô cùng khó chịu. Đặc biệt là khi nhân vật chính trong đó lại là Han Joon Woo. Dù vậy, tôi vẫn cố tỏ ra hứng thú, mỉm cười và bỏ qua.
Tôi nghĩ quá trình này là một buổi sáng khá ổn. Nhưng tất cả đã bị phá hủy cách đây một tháng rưỡi. Nguyên nhân hoàn toàn là do Han Tae San.
“Ê, Han Tae San tới rồi.”
“Địt mẹ. Kinh thật.”
“Thằng này bị đánh như thế mà vẫn dám đến trường à?”
Choi Dong Hwan chỉ thẳng vào Han Tae San, giọng điệu đầy châm biếm. Han Tae San, người bị chỉ trỏ, che mặt bằng mái tóc dài, lấm lét bước vào lớp. Cậu ta ngồi xuống ghế ngay trước bục giảng, đặt chiếc cặp cũ kỹ lên bàn rồi cúi gằm người xuống. Nhìn cái dáng lưng đó, tôi thở dài đầy bực bội.
Han Tae San đúng là một thằng tồi tệ. Giọng nói thì yếu ớt, thân hình nhỏ bé như một kẻ tật nguyền. Khi tiếng xì xào của đám học sinh bắt đầu, Han Joon Woo trừng mắt nhìn chằm chằm vào lưng Han Tae San, lẩm bẩm một câu chửi thề. Tôi ghét điều đó. Tôi ghét sự nhạy cảm thái quá đó.
Han Joon Woo giật tờ báo đang che mặt Go Yo Han. Cậu vo tròn tờ báo lại rồi ném thẳng vào đầu Han Tae San. Cụp. Một tiếng động nhẹ, và đầu Han Tae San gục xuống bàn.
“Đị-t mẹ-mày. Đừng mang cái bộ mặt kinh tởm đó đến trường từ sáng sớm.”
Han Tae San đặt tay lên bàn, giấu mặt đi. Cậu ta làm đúng như lời Han Joon Woo nói. Nhưng Han Joon Woo nhìn thấy vậy lại đá vào bàn học của cậu ta.
“Ê! Không trả lời à?”
Han Joon Woo đứng phắt dậy, quát lớn. Han Tae San, vẫn trong tư thế cúi gập người, run rẩy trả lời:
“Ừ… ừ.”
“Ngẩng đầu lên, nhìn tao mà nói.”
Han Joon Woo, liệu cậu ấy có hiểu mình đang nói gì không? Một yêu cầu vô lý đến mức khiến tôi bật cười.
Dù tôi có phản ứng hay không, Han Joon Woo vẫn bước về phía Han Tae San. Mỗi bước chân cậu ấy chạm xuống sàn, cảm giác khó chịu trong tôi càng lộ rõ.
Han Joon Woo và Han Tae San đang tiến lại gần nhau. Chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến tôi dần mất kiểm soát cảm xúc.
***
Đây không phải là loại ghen tuông xuất phát từ việc Han Joon Woo và Go Yo Han thân thiết với nhau. Tôi nhận ra bằng bản năng. Bởi vì tôi cũng giống như Han Joon Woo, đang giấu trong lòng một thứ gì đó rất đen tối. Vì vậy, dù mối quan hệ giữa Han Joon Woo và Go Yo Han càng nhìn càng trở nên nhạt nhòa, nhưng mỗi khi thấy Han Joon Woo và Han Tae San bên nhau, tôi lại càng thêm bất an. Tay tôi run rẩy. Tôi nắm chặt hai bàn tay để che giấu sự run rẩy ấy.
Han Joon Woo dùng chân đá mạnh vào bàn của Han Tae San, chiếc bàn chao đảo như sắp đổ khiến Han Tae San giật mình ngồi thẳng dậy. Sau đó, cậu ta lắp bắp bằng giọng nói không vững:
“Xin… xin lỗi.”
Han Joon Woo im lặng nhìn xuống khuôn mặt Han Tae San. Han Tae San mắt đỏ hoe như sắp khóc. Nhưng thực ra, người đang muốn bật khóc ngay lúc này chính là tôi.
Han Joon Woo không bao giờ bắt Han Tae San làm những việc vặt vãnh, nhưng lúc nào cũng dán mắt theo sau cậu ta. Giờ giải lao, nếu Han Tae San đi vệ sinh, dù đang nói chuyện với chúng tôi, Han Joon Woo vẫn không bỏ lỡ hình bóng phía sau của cậu ta. Lý do tôi biết điều này là vì chính tôi cũng không rời mắt khỏi Han Joon Woo.
Thành thật mà nói, ấn tượng đầu tiên của tôi về Han Tae San là một khuôn mặt dễ nhìn, dù da không được quá sạch sẽ nhưng trông rất trẻ trung, đặc biệt là khi cười, cậu ta trông thực sự hạnh phúc, ngay cả khi không biểu cảm, khuôn mặt vẫn rạng rỡ.
Trước khi Han Joon Woo bắt đầu bắt nạt Han Tae San, không ai ghét cậu ta cả. Han Tae San giống như một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong tình yêu thương. Tính cách cậu ta không hướng ngoại mà thích ở một mình, nhưng trên khuôn mặt không bao giờ hiện lên vẻ lo lắng hay khó chịu.
Hầu hết mọi người đều nói Han Tae San là một chàng trai tốt. Cậu ta không phải kiểu người khoe khoang hay phô trương việc mình được yêu thương, nên càng nhận được nhiều lời khen. Ví dụ, khiêm tốn, trầm lặng, vui vẻ, và là một chàng trai dễ nhìn không rõ lý do – đó chính là Han Tae San.
Khác với không khí đó, ngay từ đầu tôi đã không thích Han Tae San lắm. Không phải ghét, mà là không có hứng thú. Ban đầu, tôi thậm chí chẳng để ý đến cậu ta. Nhưng thỉnh thoảng, khi nói chuyện với bạn bè, Han Joon Woo, hoặc nhóm của Go Yo Han, cái tên Han Tae San lại bất ngờ xuất hiện, lúc đó tôi chỉ giả vờ nói: “À, cậu ta hả? Cậu ta ổn mà, hiền lành.”
Han Joon Woo cũng giống tôi, ban đầu không quan tâm nhiều đến Han Tae San. Vốn dĩ cậu ấy chẳng mấy quan tâm đến chuyện trường lớp. Vì vậy, từ khi Han Tae San chuyển đến vào tháng 5 cho đến hết tháng 6, Han Joon Woo và Han Tae San chưa từng nói chuyện với nhau dù chỉ một lời. Ban đầu, mối quan hệ của họ là như vậy.
Nhưng chỉ trong một ngày, từ cuộc sống bình thường, một cái gai nhọn đã xuất hiện. Đó là chuyện xảy ra ngay sau giờ ăn trưa, giờ nghĩ lại, có lẽ tôi chưa bao giờ hối hận về việc mình đã làm như lúc đó.
Han Tae San thuộc tuýp người thích ngồi một góc đọc sách mỗi giờ giải lao. Còn tôi có thói quen tỏ ra thân thiện vừa phải với những người được đánh giá tốt xung quanh.
Khi tình cờ gặp Han Tae San, tôi là người lên tiếng trước về cuốn sách cậu ấy đang đọc. Với tôi, đọc sách không bằng việc tỏ ra mình là người có học, tôi thích điều đó hơn.
“Cậu thích đọc sách nhỉ?”
“Hả? Ừ, ừ.”
Cho đến lúc đó, tôi và Han Tae San vẫn chỉ xã giao. Có lẽ vì thế mà dễ tiếp cận hơn.
“Cậu đọc hết cuốn này rồi à?”
“Ừ, cái này… sắp xong rồi.”
“Thế thì gấp lại đi. Đọc đến cuối sẽ thất vọng đấy. Kết truyện tệ lắm.”
“Cậu đọc rồi à?”
“Ừ, lâu rồi.”
Tôi thường đọc sách để thỏa mãn cái tôi tri thức của mình, sau đó tìm đọc các bài phê bình hoặc review để dùng khi trò chuyện sau này. Nhớ lại điều đó, tôi buông lời phê bình mà không hẳn là phê bình, khiến Tae San bật cười với vẻ mặt khá thích thú. Tôi thấy khá bối rối.
“Xung quanh tớ, ngoài tớ ra, chưa thấy ai đọc cuốn này cả.”
“À… vậy à?”
“Nhưng tớ vẫn muốn đọc đến cuối. Suy nghĩ về lý do tác giả kết thúc như vậy cũng thú vị mà.”
“Ừ, cũng tùy người đánh giá thôi.”
“Nghe cậu nói xong tớ càng thêm mong đợi đấy.”
Nụ cười đó vẫn đọng lại trong ký ức của tôi như một điều gì đó khó chịu. Có lẽ tôi đã cảm nhận được sự bất an từ bản năng.
Sau đó, Han Tae San thỉnh thoảng lại tìm đến tôi. Dù trong lòng thấy phiền phức và nghĩ “Sao lại là mình?”, nhưng Tae San vốn có tiếng tốt nên việc thân thiết cũng không phải điều tệ. Vì vậy, tôi vui vẻ đón nhận những lần ghé thăm phiền toái đó.
Thực ra, trong giới bạn bè cùng trang lứa, ngoài sách giáo khoa và sách bài tập, sách vở chỉ là thứ không nên đọc vì tốn thời gian, hoặc nếu có thời gian thì cũng chỉ để làm gối kê đầu. Với Tae San, ngoài tôi ra, chắc chẳng có ai để chia sẻ những câu chuyện như vậy.
Hôm đó cũng là một ngày như thế, và là một trong những ngày đặc biệt không may mắn.
Go Yo Han là kẻ thù của tôi. Hôm đó, không hiểu sao tôi lại làm vậy. Tại sao tôi, kẻ chẳng bao giờ quan tâm chuyện người khác, lại xía vào chuyện của người ta. Tại sao Go Yo Han lại bày đề thi thử môn Văn ra bàn cho cả thế gian nhìn thấy.
Tôi vốn không thích việc điểm số bị công khai, nên nghĩ chắc Yo Han cũng vậy, liền lật úp tờ đề thi đang phơi bày trên bàn lại. Vấn đề là trong lúc làm vậy, tôi đã nhìn thấy điểm của Yo Han. 81 điểm. Tôi dụi mắt, xem lại lần nữa. Chắc chắn là 81 điểm. Điểm chuẩn đợt thi thử này cao, nên điểm này chỉ xếp loại 4, nhưng trong cái top 4 ấy, Yo Han vẫn thuộc nhóm đứng đầu.
Đó là lần đầu tiên định kiến của tôi bị phá vỡ, và với tôi, đó là một cú sốc. Tôi chợt nghĩ có lẽ Go Yo Han không đến nỗi tệ như tôi tưởng, rồi tự nhiên nhớ đến điểm số của Han Joon Woo. Cấu ấy mới đúng là đồ bỏ đi. Từ đầu đến cuối chỉ tô đại đáp án số 2 rồi gục mặt ngủ đến hết giờ, chưa bao giờ có điểm số tử tế.
Có lẽ vì thế mà tôi cảm thấy như nhìn thấy thứ có thể tái chế trong đống rác, và cũng thấy lòng bâng khuâng khi nhận ra kẻ mà mình từng ghét cay ghét đắng lại có khả năng cải tạo hơn so với người mình thích. Trong tâm trạng mơ hồ đó, tôi đã làm điều mà bình thường chẳng bao giờ dám.
Chẳng có gì to tát cả. Chỉ là viết một mẩu giấy ngắn lên tờ đề thi bằng cây bút lăn bên cạnh.
“Tập trung giải phần đọc hiểu phi văn học đi. Chắc cậu sẽ lên hạng 3 nhanh thôi. Giỏi lắm, Kang Joon. P.S: Xin lỗi vì tự tiện xem điểm của cậu. Chỉ là thấy đề mở nên tôi định gập lại thì lỡ nhìn thấy.”
Tôi viết dài dòng vì cảm thấy ngại ngùng trước sự ngạo mạn của mình khi tự ý xem điểm rồi đánh giá.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại viết dù biết là không nên. Chắc chắn lúc đó tôi đã điên rồi. Mọi chuyện rối tung lên đều bắt đầu từ cái khuy đầu tiên cài sai. Với tôi, đây chính là cái khuy đó.
Nếu không viết mẩu giấy rồi đi ra, tôi đã không gặp Han Tae San đang bước đi trên hành lang với cuốn sách trên tay. Lẽ ra nên bỏ qua. Nhưng tôi lại thể hiện sự nhiệt tình ngu ngốc của mình. Đó là khi tôi tỏ ra biết về cuốn sách Han Tae San đang cầm.
“Cuốn đó khá hay đấy.”
Nghe vậy, mắt Han Tae San sáng rực lên như chờ đợi từ lâu và đáp lại.
“Cậu đã đọc cuốn này rồi à?”
“Ừ.”
“Wow…”
“Nó ngắn hơn tưởng tượng, cậu sẽ đọc xong nhanh thôi.”
Có lẽ tôi chỉ muốn tỏ ra nguy hiểm. Khoe khoang chăng. Vốn dĩ tôi là kẻ như thế mà.
“Khi đọc xong, tớ có thể đến tìm cậu được không? Thực ra tớ gần đọc xong rồi. Chỉ còn một chút cuối thôi, muốn cùng bàn luận.”
“Không vấn đề gì. Lúc nào cũng được.”
Tại sao tôi lại nói vậy nhỉ? Đó là sai lầm lớn nhất. Bỏ lại Han Tae San đang cười tươi với vẻ mặt háo hức vì khoảng thời gian vui vẻ sắp tới để đi tìm Han Joon Woo cũng là một sai lầm.
Han Joon Woo thích những thứ phóng đãng. Cậu ấy thích sự nổi loạn và hưởng lạc. Đơn giản là Han Joon Woo thích tất cả những gì bố mẹ cậu ghét. Tôi, người chỉ mới quen cậu ấy khoảng một năm rưỡi, không biết đó là sự phản kháng với bố mẹ hay bản thân Han Joon Woo vốn đã thích những thứ đó. Nhưng Han Joon Woo thường xuyên có những hành động phóng đãng hơn hẳn các bạn cùng trang lứa, đến mức ai cũng có thể đoán là có lý do như vậy.
Dĩ nhiên, Han Joon Woo còn hút thuốc.
Cậu ấy hút nửa bao mỗi ngày nên cứ khoảng ba tiếng lại đi hút thuốc rồi quay về. Thường là sau tiết đầu và ngay sau giờ ăn trưa. Sau tiết đầu, tôi thường ngọ nguậy. Vừa hết tiết là tôi quay lại hỏi:
“Han Joon Woo, cậu lại đi hút thuốc à?”
“Ừ, tay run quá không chịu nổi.”
“Vậy cho tôi đi cùng đi.”
“Đứa không hút thuốc theo làm gì?”
“Tôi thà ngửi mùi thuốc còn hơn mùi mồ hôi thối trong lớp. Thật sự muốn nôn luôn.”
“Khó tính thế.”
“Đi lò đốt chứ?”
“Ừ, muốn theo thì tùy.”
“Chờ tôi chút.”
Nhưng Han Joon Woo hầu như không bao giờ chờ đợi tôi. Cậu thường cầm lấy bật lửa và bước ra ngoài ngay cả trước khi tôi kịp lấy áo khoác. Thực ra, tôi không thích mùi thuốc lá lắm. Ngược lại, tôi ghét nó đến mức chỉ cần ngửi thấy là muốn nôn ngay.
Bây giờ, tôi đã có thể chịu đựng đủ để đứng bên cạnh Han Joon Woo và ngắm nhìn đôi môi mỏng của hắn khẽ mấp máy. Tôi thích ánh mắt mơ màng mà Han Joon Woo để lộ, và tiếp đến là chiếc mũi mềm mại mà tôi yêu thích. Tôi chịu đựng nỗi đau này chỉ để có được khoảnh khắc này—khoảnh khắc được phép nhìn Han Joon Woo một cách công khai.
Trong lúc tôi đang say sưa ngắm nhìn khuôn mặt Han Joon Woo, Han Tae San xuất hiện.
“Kang Joon à!”
Cái gì thế này?
Tôi cảm thấy như bị giật ra khỏi khoảnh khắc ngọt ngào một cách thô bạo. Hơi bối rối, tôi ngẩng đầu lên hỏi:
“Cậu đến đây làm gì vậy…?”
“Tớ đã đọc xong cuốn này rồi.”
Khuôn mặt Han Tae San cầm trên tay một cuốn sách, đi lại loanh quanh như thể muốn chứng minh rằng cậu ta đang tìm tôi, với vẻ mặt tươi sáng. Đó là khuôn mặt khiến ai cũng phải có thiện cảm. Và khi Han Tae San định nói chuyện với tôi, cậu ta bỗng nhìn thấy Han Joon Woo và thốt lên:
“Học sinh không được hút thuốc đâu. Lại còn hút ngay cạnh bạn nữa.”
Giọng điệu hiền lành đặc trưng của Han Tae San—không trách móc, không chửi bới vang lên.
“Bạn cậu chắc ghét mùi này lắm.”
Nghe vậy, Han Joon Woo nhíu mày và ném điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay xuống chân Han Tae San.
“Mày là cái thá gì?”
“Nhưng mà nhìn cậu ngầu lắm.”
“…”
Han Tae San cười toe toét, còn Han Joon Woo chỉ im lặng nhìn cậu ta, ngón tay khẽ động đậy. Trên sàn, làn khói mỏng bốc lên, và trong khoảnh khắc đó, tôi bị mê hoặc bởi làn khói kỳ lạ ấy.
Nếu đoán mò, có lẽ từ lúc đó, Han Joon Woo đã phát hiện ra sự tồn tại của Han Tae San—một kẻ vô hình lặng lẽ ẩn mình trong góc lớp đầy mùi mốc meo. Từ đó, Han Joon Woo bắt đầu để ý đến sau gáy Han Tae San, phải, chắc chắn suy nghĩ của tôi là đúng.
Nhưng Han Tae San vốn dĩ trầm lặng và không tích cực trong các mối quan hệ, nên cậu ta chẳng hề quan tâm đến Han Joon Woo, thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện thân thiết. Thái độ đó của Han Tae San chắc chắn đã chạm đến lòng tự ái của Han Joon Woo.
Khoảng nửa tháng sau, bằng chứng là việc Han Joon Woo lần đầu tiên giơ chân ra khiến Han Tae San vấp ngã giữa lớp.
“A, đau quá…!”
Han Tae San nhăn mặt khi ngã, thậm chí dù bị vấp, cậu ta vẫn cười xòa, vỗ nhẹ quần và đứng dậy, miệng lẩm bẩm xin lỗi.
Tôi bất ngờ cảm thấy bối rối trước hành động của Han Joon Woo. Tại sao đột nhiên lại thế này? Tôi đứng đó như trời trồng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tình huống đang diễn ra. Han Joon Woo chẳng thèm để ý đến sự bối rối của tôi, chỉ lướt tay qua mái tóc mỏng và chậm rãi nói.
Câu nói đó đến giờ vẫn còn in đậm trong ký ức tôi.
“Địt mẹ. Đi cho cẩn thận vào. Không nhìn đường mà cứ đi như mù nên mới thế đấy.”
Giờ nghĩ lại lời nói đó. Nghe cứ như một lời càu nhàu vì không được để ý, nên tôi thường bật cười trước sự trẻ con của Han Joon Woo.