Chương 1
ĐỌC DUY NHẤT TRÊN JULYCOMIC ĐỂ ỦNG HỘ NHÀ DỊCH
Chương 1: Agnes
Tập 1: Bước Ngoặt Sâu Sắc
Cuộc đời Cha Yeon-woo chẳng có mấy ngày đẹp trời.
Nếu cố gắng lục tìm, chỉ một ngón tay cũng đủ để đếm. Kể từ khi may mắn sống sót cùng đứa em trong trại mồ côi sụp đổ năm 13 tuổi, thực sự chưa có ngày nào tốt lành.
“Cha Yeon-woo, đúng không?”
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng tiến lại với nụ cười thân thiện. Chỉ nhìn trang phục, khó đoán được anh ta là nhà nghiên cứu hay bác sĩ.
“Chà, tôi đã ngạc nhiên khi xem hồ sơ của cậu, nhưng trực tiếp còn đẹp trai hơn nữa.”
Yeon-woo nghĩ người này đang trêu mình. Tấm ảnh trong hồ sơ nộp lên trung tâm khi kiểm tra Guide chẳng thể gọi là tử tế. Nó được chụp khi cậu đang gây mê, sau nhiều ngày nhịn ăn và trải qua các xét nghiệm tại bệnh viện.
Dù phản ứng của cậu hờ hững, người đàn ông vẫn vui vẻ tiếp tục:
“Triệu chứng thức tỉnh có vẻ hiển thị rõ ở cậu. Rất hợp đấy. Trông như idol vậy.”
Anh ta dùng ngón trỏ chỉ lên đầu mình. Yeon-woo, vừa lấy tay vuốt lại mái tóc rối bù, ngượng ngùng cúi nhìn xuống.
Trong số những người thức tỉnh thành Esper hoặc Guide, thường có dấu vết triệu chứng trên cơ thể. Phổ biến là thay đổi màu mống mắt hoặc tóc, đôi khi cả màu da.
Chỉ vài tháng, tóc Yeon-woo đã chuyển thành màu trắng bạc lấp lánh.
“Tôi cá là cậu bất ngờ vì cuộc liên lạc đột ngột này. Chắc cậu đã lên kế hoạch kín lịch cho khóa huấn luyện rồi nhỉ?”
“Vâng, đúng vậy…”
Thực ra, Yeon-woo đã đếm ngược từng ngày chờ khoảnh khắc đó. Ngay sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ vào trại ngay lập tức. Dù không biết chính xác sẽ làm gì tại Trung tâm Đào tạo Guide, nhưng học viên được nhận trợ cấp cơ bản trong quá trình huấn luyện.
Số tiền đó nhiều hơn tổng thu nhập từ việc làm thêm tại quầy đêm cửa hàng tiện lợi và bốc xếp hàng hóa. Thêm vào đó, với bữa ăn được cung cấp, cậu có thể giảm tiền thuê căn hộ tầng hầm.
Sau khi trừ tiền thuê nhà, hóa đơn và viện phí cho em trai, Yeon-woo gần như chẳng còn đồng nào. Vì vậy, với cậu, đây là vận may không thể chối cãi.
“Tôi đã xem qua một số hồ sơ y tế của cậu, có vài điều muốn kiểm tra. À, tôi là viện trưởng ở đây. Kang Hee-min. Mọi người gọi tôi là bác sĩ Kang.”
Người đàn ông tự giới thiệu là Kang Hee-min bắt tay cười rồi quay đi. Ánh mắt Yeon-woo theo anh ta qua hành lang lạ lẫm.
Trung tâm Quản lý Thức tỉnh nằm giữa khu phố giàu có Quận 1. Sau sự cố Cổng, nơi này trở thành trung tâm thành phố an toàn và thịnh vượng nhất. Với Yeon-woo nguyên bản, đặt chân đến đây là điều không tưởng.
Bên trong trung tâm, những người mặc áo blouse trắng, đồng phục hoặc vest bận rộn qua lại. Người đi ngang chỉ liếc nhìn Yeon-woo một cái rồi hướng mắt đi chỗ khác.
Cảnh tượng trung tâm lần đầu tiên khiến cậu nhớ đến cơ sở nghiên cứu trong phim zombie. Gần như chắc chắn rằng đâu đó trên Trái Đất hoang tàn vì dịch bệnh không rõ nguồn gốc, sẽ tồn tại một trung tâm như thế này.
Khác với bên ngoài, đây là không gian sạch sẽ và lạnh lẽo, không một giọt máu.
Ánh đèn mờ khiến mọi thứ trong tòa nhà trông nhợt nhạt. Dưới ánh sáng trắng xóa, những thứ như mũi giày thể thao sờn cũ và xơ vải trên áo sơ mi cũ kỹ của Yeon-woo nổi bật lên, khiến cậu cảm thấy e dè.
Bên trong tòa nhà rộng lớn và phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng mơ hồ từ bên ngoài. Hee-min quẹt thẻ ID quanh cổ và đổi thang máy hai lần. Ngay cả Yeon-woo, kẻ chẳng biết gì, cũng cảm nhận được mình đang bước vào khu vực an ninh.
Dẫn Yeon-woo qua hành lang mê cung như dắt về nhà, Hee-min đột nhiên quay lại:
“Ừm… Cậu có biết tại sao hôm nay mình ở đây không?”
Họ định làm bài kiểm tra phối hợp Esper. Cậu vẫn chưa biết đối phương là ai.
“Em nghe nói có bài kiểm tra phối hợp.”
“Đúng vậy, nhưng…”
Hee-min ngập ngừng, gãi lông mày với vẻ bối rối.
“Ban đầu không phải thế này. Nhưng tình trạng Esper đó hiện tại hơi…”
Anh ta áp thẻ ID quanh cổ vào cửa rồi đưa Yeon-woo vào phòng.
“Sẽ không nguy hiểm đâu, đừng hoảng sợ.”
Hee-min mang theo cỗ máy nhỏ với nhiều sợi cáp mỏng, gắn nó vào eo Yeon-woo. Với đôi tay thành thạo, anh ta nhanh chóng dán chip tròn ở đầu cáp vào động mạch cổ và cổ tay cậu.
“Đây là phòng nghiên cứu cá nhân của tôi, thiết bị này để theo dõi tình trạng của cậu Cha trong thời gian thực.”
Anh ta nhấc chiếc máy tính bảng bên hông và chiếu hình ảnh hologram lớn lên không trung. Một đường cong gợn sóng lên xuống chậm rãi lặp lại trên đó.
Đó là thứ công nghệ có vẻ vượt trước thế giới bên ngoài hàng thập kỷ. Nhưng Yeon-woo không có tâm trạng chiêm ngưỡng hologram trước mặt.
“Thực ra, cậu Cha có dải tần số rộng, nên tỷ lệ phối hợp với bất kỳ Esper nào cũng khá cao. Tuy nhiên, có chút lệch ở một bước sóng cụ thể.”
Đó là lý do tôi liên lạc với cậu… Hee-min giải thích ngắn gọn khi đưa hologram lại gần. Đồ thị trước mặt gọi là bước sóng hướng dẫn, xuất phát từ dữ liệu tổng hợp như nhịp tim, tín hiệu sóng não và thay đổi hormone của Yeon-woo.
“Bài kiểm tra phối hợp rất đơn giản. Thường thì phức tạp hơn, nhưng xét tình hình hiện tại, chúng ta sẽ làm ngắn gọn. Sẽ kiểm tra chi tiết sau khi có kết quả.”
Hee-min chỉ tay về phía cánh cửa sắt kiên cố trong phòng nghiên cứu.
“Có một Esper đang chờ phối hợp bên trong. Chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi.”
Theo cử chỉ đó, Yeon-woo đứng trước cửa.
“Tôi bắt đầu ghi hình. Mời vào.”
Theo giọng nói của Hee-min, cánh cửa sắt mở trơn tru. Ánh sáng chói chang có thể xóa nhòa mọi thứ nhợt nhạt không hề tồn tại bên trong.
Chưa quen với ánh sáng mờ đột ngột, ánh mắt Yeon-woo đảo quanh mà không nắm bắt được toàn cảnh. Đột nhiên, cậu nghe tiếng cửa đóng khẽ sau lưng. Cảm giác như bị nhốt vậy.
Chớp mắt, Yeon-woo đã thích nghi với bóng tối, nhìn quanh phòng với vẻ hơi bối rối. Có lẽ Esper, một người đàn ông, đang ngồi một mình trong góc phòng trống.
Không, đúng hơn là nằm vật ra hơn là ngồi. Dù Yeon-woo bước vào, người đàn ông với khối kim loại lật úp trên đầu và cúi gằm mặt vẫn không phản ứng.
Hai tay bị trói sau lưng dường như bị xích vào tường, khiến anh ta không thể di chuyển quá một khoảng cách nhất định. Dáng vẻ giống như một con thú bị xích.
– Chà, có lẽ không phải cảnh tượng dễ chịu.
Đâu đó vang lên giọng Hee-min.
– Đừng hiểu nhầm, đó là tự gây thương tích. Chúng tôi không phải loại người đó đâu…
Dù người trong cuộc chẳng nói gì, lời bào chữa dài dòng vẫn phát ra từ loa. Ngay cả anh ta cũng biết cảnh này khá đáng ngờ.
– Tiến lại từ từ. Dù có tình huống bất ngờ, đừng hét hay bỏ chạy vội.
Chẳng còn chút vui vẻ trong giọng nói chỉ dẫn nữa. Nghe giọng cứng nhắc đó, Yeon-woo cũng căng thẳng.
Yeon-woo tiến lại gần người kia. Vừa đến khoảng cách gần như chạm được, tiếng xích lê trên sàn vang lên khẽ.
– Ơ, sao không cử động vậy?
Giọng nói bối rối phát ra từ loa. Yeon-woo cũng thấy bối rối khi thấy phản ứng mạnh thế khi Esper chỉ hơi cúi phần trên.
Nếu có tình huống bất ngờ, liệu anh ta có thực sự mở cửa cho cậu không? (Cửa khẩn cấp)
Tuy nhiên, chưa có gì xảy ra thì không lý do gì phải sợ. Bài kiểm tra phối hợp là cơ hội đầu tiên của Yeon-woo. Nếu kết quả tốt, cậu có thể được điều động thẳng vào công việc thực tế mà không qua trại huấn luyện.
Nghĩ về viện phí của em trai và hai tháng tiền thuê nhà cùng hóa đơn chất đống, Yeon-woo cẩn thận ngồi xuống trước mặt người kia.
Cái đầu cúi thấp dần ngẩng lên. Dù không nhìn rõ mặt, người đàn ông nhắm nghiền mắt.
Anh ta chẳng có vẻ gì là đe dọa.
– Ừ… V-vì cần làm bài kiểm tra, hãy thử tiếp xúc.
Tiếp xúc? Phần thân trên của người đàn ông bị kẹp trong bộ đồ hạn chế đặc biệt, chiếc mõm sắt vững chãi bao trùm cả đầu. Nghĩa là gần như không có chỗ nào thích hợp để chạm vào.
Khi Yeon-woo do dự, giọng nói tuyệt vọng vang lên từ loa.
– Bất cứ đâu có thể chạm được. Dù là cổ hay mặt…
Nhìn kỹ hơn, Yeon-woo thấy chip giống mình được gắn vào động mạch cổ và cổ tay người đàn ông. Yeon-woo, quỳ xuống sàn tiến gần hơn, đưa tay ra. Đầu ngón tay xuyên qua lớp sắt lạnh giá, chạm vào gò má âm ấm.
Đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra.
Với âm thanh khẽ, dấu vết hơi thở mờ nhạt hiện qua mõm. Đồng tử đen, xé dọc và bao quanh bởi mống mắt xám, lặng lẽ đối diện Yeon-woo. Tiếng thở nhẹ, tựa tiếng gầm gừ của thú, vang khẽ từ cổ họng.
Yeon-woo do dự, rút tay lại.
– Đừng sợ. Không sao đâu.
Dù giọng nói trấn an, có cảm giác rung rẩy chẳng ổn chút nào.
Tuy nhiên, Yeon-woo không rút tay vì sợ hãi.
Dù chỉ nhìn thấy đôi mắt, cậu nhận ra người đàn ông ngay lập tức.
【Ji Seo-joon】
Hàng chữ trắng thêu trên huy hiệu ngực đồng phục navy.
Cái tên không quên từ năm 16 tuổi ập vào tâm trí như chớp giật.
Tim đập thình thịch. Yeon-woo thận trọng đưa tay ra, ôm lấy cổ người kia. Cậu cảm nhận kết cấu xương đòn rung nhẹ dưới ngón tay cái. Một lần, hai lần. Đôi mắt đang nhìn chằm chằm Yeon-woo, từ từ mở ra rồi khép lại, cuối cùng nhắm nghiền không chút sức sống.
– Ơ, ơ…! Cậu Cha, hỗ trợ, hỗ trợ…
Cộc. Cái đầu đang nghiêng dần đập vào ngực Yeon-woo. Yeon-woo, đơ người với bàn tay lơ lửng, chẳng mấy chốc ôm lấy thân hình đã vào lòng mình.
– …
Đột nhiên, như thể bị cắt điện, ngay cả tiếng thở cũng không nghe từ loa. Từ từ di chuyển một tay, Yeon-woo nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu người kia.
Cậu cảm thấy cơ thể trong vòng tay thả lỏng hơn và chìm sâu vào ngực mình. Phù… Hơi thở người kia thổi lạnh qua vai Yeon-woo.
Rầm. Một hologram lớn đột ngột hiện lên bức tường bên phải. Nó phát ra ánh sáng tím nhấp nháy, hiển thị hai bước sóng.
Đó là bước sóng của Esper và Guide gần như hoàn hảo khi phối hợp.
– Chúc mừng, cậu Cha.
Những con số tăng nhanh hiện lên trên các bước sóng chảy chậm.
– Cậu có thể bỏ qua quá trình thực tập.
Những con số nhảy vọt đạt đến giá trị cuối cùng.
98.8%
Cuộc đời Cha Yeon-woo chẳng có mấy ngày đẹp trời. Trong cuộc sống ấy, phép màu thứ hai đã đến.