Chương2
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 0: Prologue
Tôi chơi game rất giỏi.
Điều này là chắc chắn. Từ thời còn là đứa học sinh tiểu học chẳng biết gì cho đến bây giờ khi đã khôn lớn, tôi luôn nằm trong top 1% người chơi xuất sắc nhất. Bất kể là game gì đi nữa.
Nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Cái hiện thực hiển nhiên ấy đã đập vào mặt tôi một cách đau đớn vào bốn tháng trước.
“Cái đt m!”
Tôi gầm lên một câu chửi thề rồi đập mạnh bàn phím xuống bàn. Chiếc bàn phím gaming đắt tiền nhấp nháy đủ màu sắc.
“Lại thua nữa rồi, khốn nạn thật…”
Đội địch đã tràn vào tận căn cứ, không chút thương tiếc đập phá trụ chính. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình xám xịt vì nhân vật đã chết với vẻ mặt giận dữ, thì lúc đó, đoạn chat từ phe địch hiện lên màu đỏ.
[Toàn server] LVS Gamgack (Serata): “Chênh lệch rừng.”
[Toàn server] LVS Gamgack (Serata): “Nhận không?”
[Toàn server] LVS Gamgack (Serata): “Haha.”
[Toàn server] Hunsudumunchaban (Luna): “Lololol nhận luôn.”
[Toàn server] GeugeoJeminieon (Umpha): “Phê quá, bus ngọt ngào.”
Hả? Chênh lệch rừng? Hai mắt ta nóng rực lên.
Không, cái thằng chó này… Một tay pro thắng được dân thường ở kèo rừng rồi còn dám lên giọng chênh lệch? Đương nhiên là mày hơn rồi! Nếu tao đủ trình đè cổ mày ở rừng, tao đã đi làm pro kiếm tiền tỷ rồi, còn ngồi đây làm gì nữa? Thằng này không có lương tâm à?
“Ha, tức điên người thật…”
Trận đấu kết thúc mà tôi chẳng kịp làm gì. Màn hình chuyển sang bảng thống kê damage. Lượng sát thương của tôi đi rừng gấp đôi mấy thằng đi lane. Lũ khốn nạn đáng ghét…
[LVS Gamgack]: “Này Jollyeo.”
[LVS Gamgack]: “Có phải…”
Tôi đang định tắt bảng damage đầy chán ngán thì tay rừng đội địch nhắn tin riêng. Nhưng tôi chẳng hứng thú nghe hắn nói gì thêm nên nhanh chóng bấm thoát.
“Phù…”
Cái trạng thái này mà vào trận tiếp chắc cũng không tập trung nổi, ta định tắt game luôn thì đột nhiên danh sách bạn bè sáng lên màu vàng.
“Gì thế này?”
Khi kiểm tra thì phát hiện đó là lời mời kết bạn từ tay đi rừng đội địch vừa nãy. Dù gã này là tuyển thủ đang lên như diều gặp gió, game giỏi đến mức kinh ngạc, lại còn có ngoại hình điển trai khiến đi đâu cũng kéo theo đám fan hâm mộ, nhưng lông mày tôi chỉ nhăn lại một cách thảm hại.
“Đây là lần thứ mấy rồi?”
Đối phương giỏi giang thế nào chẳng quan trọng. Điều đáng nói là hắn vừa là kẻ địch trong trận vừa rồi, và là người luôn khiến tôi nếm mùi thất bại nhục nhã mỗi lần chạm trán. Tôi nhếch mép cười khẩy rồi nhấp chuột.
Mày tưởng gửi lời mời là tao sẽ vui mừng chấp nhận ngay sao? Nhân tiện, tôi làm luôn việc đã do dự bấy lâu – cho thằng chó này vào danh sách chặn.
‘Giờ thì trong lòng đỡ tức hẳn.’
Gamgak – tay đi rừng của đội LVS. Đối thủ mà tôi chưa từng thắng nổi dù đã đấu hàng chục trận. Khác với tôi mãi lẹt đẹt ở Grandmaster, hắn chỉ mất hai tuần sau mùa giải mới để leo lên Challenger rồi nay lên xuống ở top rank.
Nếu phân khúc Grandmaster và Challenger – vùng trời thiên giới này – không thiếu người chơi, có lẽ tôi đã chẳng phải đối mặt với quái vật này. Có lẽ do cùng vị trí đi rừng nên lần nào gặp cũng thành kẻ thù.
Kết cục là mỗi lần đụng độ hắn, tôi phải nghiến răng trải nghiệm bức tường trình độ khủng khiếp của dân pro. Bỏ cuộc? Lòng tự trọng không cho phép tôi làm thế.
Tôi mở tủ lạnh lấy chai nước, ực vài ngụm lớn rồi thở phào mệt mỏi.
Thú thực, lý do tôi phẫn nộ thế này cũng có phần lỗi của hắn. Từ lúc nào đó, sau mỗi trận đấu với tôi, hắn đều gửi lời mời kết bạn – không phải trêu tức thì là gì?
Stress đến mức có đêm tôi mơ thấy nhận lời mời của Gamgak rồi trò chuyện. Trong mơ, câu “Để em chỉ anh cách đi rừng nhé?” của hắn khiến tôi giận run người dù biết là giấc mơ.
“…Thôi, thôi đi.”
Nhớ lại những nỗi nhục nhã từng phải chịu đựng từ Gamgak, cảm giác như có thứ gì đó trong đầu đứt phựt, kèm theo cơn chán chường dâng trào. Năm mới đến, giờ tôi đã 24 tuổi rồi, mà vẫn để tâm vào game thật buồn cười.
Quay lại chỗ ngồi, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc.
HOL – viết tắt của Hero of Legends. Đây là tựa game AOS nổi tiếng hàng đầu thế giới, tổ chức giải đấu quy mô khủng. Gamgak – tuyển thủ đình đám trong game này hẳn kiếm bộn tiền.
‘Dù từ sau giải vô địch thế giới mùa thu năm ngoái, hắn ta chưa hoạt động gì đáng kể.’
Nghe đồn hắn đang nghỉ ngơi, dù sao thì đây cũng là tựa game đỉnh cao với lượng người chơi khổng lồ. Dù tôi thuộc top 0.01% nhưng cảm thấy vô nghĩa.
Chỉ ước một lần đánh bại Gamgak… Vì mối hận này mà tôi cứ ôm khư khư trò chơi. Chậm rãi nhắm mắt rồi mở ra, không do dự tắt và xóa game.
Tuần sau là khai giảng rồi. Vì là tái nhập học nên có núi thứ phải học lại. Rõ ràng chẳng có thời gian rảnh chơi game.
***
Dự đoán của tôi phần nào thành sự thật. Vừa đi học lại vừa làm thêm, đến thời gian ngủ còn thiếu nói gì chơi game.
Nhưng chỉ trong học kỳ thôi. Khi kỳ nghỉ đến, tôi rảnh rỗi đến bứt rứt.
Vẫn đi làm thêm nhưng do xếp lịch theo thời khóa biểu nên chỉ 3 buổi/tuần, mỗi lần 5 tiếng.
Tuần đầu nghỉ nhậu nhẹt với bạn bè suốt, nhưng sang tuần thứ hai đã thấy chán, vật vờ trong phòng ngứa ngáy tay chân.
“Hay là chơi game nhỉ.”
Câu nói bật ra khiến tôi nghĩ ngay đến HOL. Từ lúc xóa game, dù có đi net cùng bạn cũng chỉ dùng acc phụ, acc chính bỏ xó lâu rồi.
“Phải làm sao đây…”
Vừa lẩm bẩm vừa mở trình duyệt lên. Đang định vào diễn đàn xem tình hình dạo này ra sao thì tay vừa đặt lên bàn phím, bỗng thấy một từ quen thuộc trong top tìm kiếm.
Đó là tựa game MMORPG đang được bàn tán xôn xao gần đây vì độ hấp dẫn. Như bị ma nhập, tay tôi tự động nhấp vào mục tìm kiếm.
Thì ra đang náo loạn vì nghề mới. Dark Mage? Cái tên nghe ngầu phết nhỉ.
Tôi bấm xem video YouTube một cách tự nhiên. Trên màn hình, nhân vật cao khoảng 5 head cầm cây trượng đầu nhọn thi triển đủ loại kỹ năng.
“Hmm…”
Sau khi xem kỹ video và phần giải thích kỹ năng, tôi xoa xoa cằm. Với cách điều khiển thông thường, chắc chết mất xác mà chẳng kịp gây sát thương. Combo kỹ năng khó nhằn quá thể.
‘Chỉ cần thứ tự sai lệch chút là sát thương giảm 70%, mana tốn thêm mà phạm vi cũng thu hẹp. Ra nghề mới là thế.’
Thiên hạ mừng rỡ vì nghề mới, nhưng rõ ràng chẳng được một phần mười người chơi có thể làm chủ nó.
Tôi bật tặc lưỡi rồi bắt đầu chê bai Zenoris. Nực cười thay, chính cái sự “khó kinh hoàng” ấy lại khiến tôi bùng cháy.
“Thôi, thử một chút vậy…”
Chẳng có ai nghe mà vẫn lẩm bẩm biện minh, tôi kiên nhẫn chờ thanh cài đặt chạy từ từ lên 100%.
YOU MAY ALSO LIKE
Phô lô Julycomic nha
Page Julynovel
Quên Mật Khẩu?
Nhập Tên Tài Khoản hoặc Email, mật khẩu mới sẽ được gửi tới email đã đăng ký của bạn.
Premium Chapter
You are required to login first