Chương117
Nhà Ba Chỉ dịch up duy nhất tại julycomic.com
Chương 115.
“Xin lỗi, Chae Yujeong.”
Thời gian suy nghĩ tuy ngắn ngủi nhưng câu trả lời đã rõ ràng.
“Anh… vẫn chưa đủ tự tin để tin tưởng em.”
Đó là lời thú nhận chân thành. Tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để giữ Chae Yujeong bên cạnh.
Đây không phải lời từ chối vì muốn trả thù hay làm tổn thương em sau khi cảm thấy bị phản bội. Điều duy nhất quan trọng là liệu tôi có thể gác lại những lời dối trá của em vào quá khứ và tin tưởng Chae Yujeong để cùng nhau tiến về phía trước hay không. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó.
Nghe lời từ chối, Chae Yujeong chỉ bình thản đón nhận. Những giọt nước mắt to như hạt ngọc lăn dài trên gò má em.
“Vâng, em hiểu rồi.”
Chae Yujeong trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt.
“Xin lỗi anh vì đã làm phiền.”
Em mỉm cười nhẹ như đã đoán trước được sự từ chối này, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe sau những giọt lệ.
“Có lẽ vì tình cờ gặp lại anh nên em đã tham lam quá mức. Em xin lỗi.”
Chae Yujeong lại xin lỗi lần nữa rồi lùi một bước.
“Em… sẽ đi trước đây.”
“……”
“Chúc anh mọi điều tốt lành.”
Như để chứng minh đây không phải lời nói suông, sau câu chào tạm biệt, Chae Yujeong quay lưng đi không chút do dự. Những bước chân rời xa tôi cũng dứt khoát không ngập ngừng.
Lúc đó, tôi chợt nhớ lại khoảnh khắc gặp Chae Yujeong trong nhà hàng nãy. Hình ảnh em lạnh lùng quay đi như thể chúng tôi chưa từng quen biết.
“Chae Yujeong.”
Tiếng gọi khẽ của tôi khiến bóng lưng to lớn đang rời khỏi con hẻm bỗng giật mình dừng lại.
“Em đã nói sẽ khó quên anh mà.”
Lần này, khi Chae Yujeong rời xa, chính tôi là người bước tới. Gió mùa đông lạnh giá lướt qua khuôn mặt.
“Vậy em… có thể đợi anh không?”
“……”
“Nếu anh yêu cầu em chờ đến khi anh có đủ lòng tin vào em, em có thể đợi không?”
Vai Chae Yujeong – người đang nghe tôi nói trong tư thế quay lưng – khẽ rung lên. Rồi em từ từ quay lại nhìn tôi.
Gương mặt của Chae Yujung khi gặp lại đã nhếch nhác đến thảm hại. Rõ ràng lúc chào hỏi đã ngừng khóc, vậy mà chỉ vài bước chân sau, má anh lại đẫm lệ không chỗ nào khô ráo.
‘Quay lưng lại mà không chút lưu luyến…’
Khi kiểm tra tình trạng của Chae Yujung đang khóc như mưa, tôi bật cười một cách vô thức. Dù thế nào đi nữa, tôi lại nhận ra một sự thật không thể chối cãi: Chae Yujung là người chân thành với tôi hơn bất cứ ai trên đời.
“Hu… hu, em… em sẽ làm.”
“…Có thể sẽ rất lâu. Lâu hơn cả thời gian chúng ta xa cách lần trước. Có khi anh sẽ không liên lạc đến cùng. Vậy cũng không sao à?”
“Không sao đâu… Em giỏi chờ đợi lắm.”
Đôi mắt đỏ hoe của Chae Yujung hiện ra trước mặt. Những giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài rủ xuống vô vọng mỗi khi anh chớp mắt.
“Dù bao nhiêu năm… em cũng có thể đợi.”
Chỉ khi nắm được sợi rơm hy vọng này, Chae Yujung mới dám mở lời, trút hết những cảm xúc dồn nén như thác đổ, khó nhọc nói ra:
“Xin hãy để em làm ít nhất là điều đó.”
Một cơn gió thổi qua khiến mái tóc Chae Yujung rối bời. Trong ánh mắt anh lộ ra qua kẽ tóc, tôi thấy một khát khao mãnh liệt chưa từng thấy trước đây.
***
Cuộc gặp gỡ với Chae Yujung sau 9 tháng xa cách kết thúc như thế. Giữa chúng tôi, thứ duy nhất thay đổi chỉ là số điện thoại của Chae Yujung mới được lưu trong điện thoại tôi.
Đêm hôm đó sau khi gặp anh, tôi có một giấc mơ ngắn. Trong mơ, tôi không phải Yoo Jihan 25 tuổi mà là cậu bé 15.
Lúc đó tôi đang đi học thêm. Bố mẹ làm cả ngày nên thường về muộn hơn tôi, bữa tối toàn phải tự xoay xở.
Thường thì tôi mua cơm hộp hoặc ăn tạm đồ thừa ở nhà, nhưng hôm đó lại thèm cơm nắm tam giác. Tôi ghé cửa hàng tiện lợi mua vài cái rồi bỏ vào lò vi sóng. Mùi rong biển thơm phức tỏa ra khắp nơi.
Chương 1
Tôi lững thững bước vào con hẻm nhỏ, tay cầm túi nilon đựng cơm cuộn tam giác. Thường tôi không hay đi lối này, nhưng hôm nay ghé cửa hàng tiện lợi thì đây là đường tắt về nhà nhanh nhất. Đang mải miết bước trong con hẻm tối om thì…
“…”
Dưới ánh đèn đường vàng vọt phía đối diện, một hình hài nhỏ bé khum khú hiện ra. Phải chớp mắt mấy lần tôi mới nhận ra đó là một đứa trẻ đang ngồi co ro.
“Cái quái gì thế?” Tôi thầm chép miệng, bật cười trước cảnh tượng kỳ cục của đứa nhỏ dại dột ra đường giữa đêm đông giá rét. Nhưng khi nó ngẩng đầu lên, chân tôi tự dưng đứng hình.
Ánh đèn vàng chiếu lên mái tóc mềm mại, đôi mắt to tròn như ngọc quý dưới hàng mi. Làn da trắng mịn cùng chiếc áo len màu vanila rộng thùng thình khiến cả người nó toát lên vẻ đẹp khó tả.
Mải ngắm nhìn, tôi như bị thôi miên bước tới, vô thức nghiêng dù che cho nó. Đứa trẻ giật mình co rúm người khi nghe tiếng động.
Khi đối mặt ở cự ly gần, miệng tôi tự động mở ra:
“Chào em.”
Một lời chào nhạt toẹt đến phát ngán. Trời ạ, ai lại chào hỏi một đứa trẻ xa lạ kiểu này?
Dù tự thấy mình thật lố bịch, tôi vẫn không thể ngừng lời:
“Em làm gì ở đây thế?”
“…”
“Chỉ là…”
“Chỉ là? Không lạnh sao?”
“Không…”
Hàng loạt câu hỏi khiến đứa trẻ nhăn mặt, lùi xa tôi với vẻ cảnh giác. Ừ thì, đúng là trông tôi lúc này rất đáng ngờ thật.
Bỗng nhiên tôi thấy ngượng vì đã làm phiền nó. Liền lấy từ túi nilon ra một gói cơm cuộn đưa cho nó:
“Vị ngon nhất đấy, em ăn đi.”
“…”
Đứa trẻ nghiêng đầu nhìn gói cơm trên tay tôi, vẻ mặt bối rối trước món quà bất ngờ.
Chương 1
Biết thế này thì nên mua thêm ít đồ ăn vặt khác. Thật xấu hổ khi chỉ đưa cho cậu bé cái kimbap tam giác.
Muộn màng nhận ra sự ngượng ngùng, tôi vội quay người bước nhanh như chạy trốn khỏi con hẻm. Cảm giác ánh mắt đứa trẻ vẫn dính chặt sau lưng nhưng tôi cố tình lờ đi. Giấc mơ kết thúc ở đó.
Tỉnh dậy rồi mà đầu óc vẫn mơ màng cả lúc sau. Tôi vuốt mái tóc rối bù rồi lấy tay phủ lên mặt.
Khuôn mặt đứa trẻ ngước nhìn tôi trong mơ dần trùng khớp với hình ảnh Chae Yujeong. Đôi mắt cô đơn như bị cả thế giới bỏ rơi y hệt nhau đến lạ. Sao lại mơ về chuyện đó vào lúc này? Nghĩ mà thấy bất lực.
Tôi có số Chae Yujeong, có thể gọi ngay bây giờ. Nói với cô ấy rằng cuối cùng tôi cũng nhớ ra ngày đầu chúng tôi gặp nhau. Nhưng…
“Chưa phải lúc.”
Mỉm cười chua chát, tôi tắt màn hình điện thoại hiện lên số của Chae Yujeong.
Thời gian trôi qua chẳng có gì thay đổi. Một năm qua đi, tốt nghiệp ồn ào cùng gia đình lên từ quê và bạn bè, thoáng cái đã cuối tháng hai.
Bước ra ngoài sau ca làm thêm, tuyết đã rơi lúc nào không hay. Tuần sau nhiệt độ sẽ ấm lên, có lẽ đây là trận tuyết cuối trước khi xuân về.
“Em từ rất lâu rồi, cứ mỗi khi tuyết rơi là lại có chuyện tốt…”
Nhìn những bông tuyết trắng xóa lả tả giữa đêm đen, giọng Chae Yujeong tự nhiên vang lên trong đầu. Hơi thở trắng xóa phả ra tựa tiếng thở dài tan biến.
Hai tháng kể từ lần tình cờ gặp Chae Yujeong vào tháng mười hai, tôi không ngừng nghĩ đâu mới là lựa chọn đúng đắn.
‘Chae Yujeong, em…’
Em từng nói với anh rằng em được cứu rỗi. Nhưng anh không biết nữa.
Thứ anh trao cho em khi gặp nhau lần đầu không phải sự cứu rỗi, chỉ là chút tò mò và thương hại tầm thường. Người biến những cảm xúc thoáng qua ấy trở nên ý nghĩa không phải anh, mà là Chae Yujeong.
Chae Yujeong đã cố gắng bao lần để quên tôi, nhưng lần nào cũng thất bại. Lần cuối cùng gặp nhau, cậu ấy đã thú nhận rằng không thể nào xóa bỏ hình bóng tôi được. Vốn dĩ tôi chưa từng nghi ngờ tình cảm của Chae Yujeong, nên tôi tin vào lời đó.
Còn tôi thì sao? Liệu tôi có thể sống tiếp mà quên đi Chae Yujeong? Ngay cả khi hoa anh đào rơi như tuyết, hình ảnh đầu tiên hiện lên vẫn là nụ cười hạnh phúc của cậu ấy?
Về đến trước cửa nhà, tôi lấy điện thoại từ túi áo khoác ra. Ánh đèn đường vàng chiếu xuống màn hình hiện số của Chae Yujeong. Đúng nơi chúng tôi lần đầu trao nhau nụ hôn.
Đương nhiên tôi chẳng biết đâu là lựa chọn đúng sai. Chỉ là giờ đây, tôi khao khát được nghe giọng nói của Chae Yujeong đến thế.
Suy nghĩ thì dài, hành động lại nhanh. Đến chính tôi cũng ngạc nhiên vì đã gọi cho Chae Yujeong mà không chút do dự.
Tôi tưởng rằng ngày quyết định gọi điện cho Chae Yujeong sẽ chỉ chất chứa toàn cảm giác bứt rứt khó tả… Thế mà sao lòng lại nhẹ nhõm lạ. Khóe miệng cứ tự nhiên giãn ra, nở nụ cười mỉm.
Có lẽ trái tim tôi đã tìm ra đáp án từ lâu rồi. Tôi cảm thấy kỳ lạ, như thể cuối cùng cũng được đặt gánh nặng xuống sau bao năm mang vác.
Nhấn nút gọi, tôi áp điện thoại vào tai. Đầu dây bên kia nhấc máy ngay tức thì.
“…Chae Yujeong.”