Chương 9
Sijin tạm gác niềm phấn khích khi hội ngộ sang một bên. Ưu tiên lúc này là tìm cách thuyết phục “con cá voi sát thủ” này hợp tác kiểm tra mà không khiến cậu ta càng thêm chống đối.
“Esper Ham Geonwu, tôi đích thân đến đây vì—”
“Tôi sẽ không làm.”
“Gì cơ?”
“Tôi nói là tôi sẽ không kiểm tra.” Ham Geonwu xoay một đồng xu lơ lửng trong lòng bàn tay bằng niệm lực, trông chẳng mấy bận tâm. Dù cậu ta không thèm nhìn vào mắt mình, Sijin vẫn tiếp tục.
“ Cậu đã bỏ lỡ bốn tuần kiểm tra. Nếu hôm nay cũng bỏ qua thì sẽ thành năm. Điều đó cực kỳ nguy hiểm.”
“Không cần thiết. Tôi hiểu rõ cơ thể mình hơn bất kỳ ai.”
Sự bướng bỉnh này, thật kỳ lạ, lại giúp Sijin giữ được bình tĩnh. Anh đã từng xử lý hàng tá đứa trẻ chống đối kiểm tra, chuyện này không là gì.
“Ham Geonwu-ssi, với tư cách là một Esper, năng lực tâm linh của cậu tạo ra áp lực rất lớn lên cơ thể. Việc kiểm tra định kỳ không phải để giám sát, mà để đảm bảo cậu an toàn. Nếu—”
“Anh sẽ làm gì sau khi kiểm tra xong?”
“…Gì cơ?” Sijin thoáng giật mình trước câu hỏi không liên quan.
Ham Geonwu nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao, nụ cười nhếch mép khiến vẻ mặt càng thêm dữ dội. Gân cổ cậu ta nổi rõ theo từng lời nói.
“Tôi đang hỏi: Sau khi kiểm tra, anh định kê đơn gì cho tôi?”
“Đơn thuốc? Điều đó còn tùy vào kết quả chẩn đoán.” Sijin lúng túng với hướng câu hỏi này, vốn không nằm trong kịch bản anh chuẩn bị. Rõ ràng, mọi quyết định y tế đều phải dựa trên kiểm tra thực tế.
Nhưng Ham Geonwu vẫn không ngừng ép sát, mặt lạnh như băng.
“Anh mới đến đây, đúng không? Vậy nói đi – anh định làm gì tôi sau này?”
“Tôi chỉ—”
“Anh định thí nghiệm lên cơ thể tôi à?”
“…”
Sijin bắt đầu hiểu vì sao Ham Geonwu lại phản ứng dữ dội như vậy. Hai chữ “thí nghiệm”… Có lẽ cậu ta vẫn chưa thoát khỏi những ký ức ám ảnh trong quá khứ. Sijin khẽ thấy thương cảm.
Không để Sijin kịp phản ứng, Ham Geonwu tiếp tục dồn ép.
“Anh muốn thử doping lên người tôi, đúng không?”
“Không phải như vậy.”
“Hay là thuốc thử? Anh sẽ lấy máu tôi mỗi ngày?”
“Làm ơn, bình tĩnh lại một chút.”
“Nếu tôi có dấu hiệu mất kiểm soát, anh sẽ tiêm cái gì đó vào tôi chứ gì?”
“Esper Ham Geonwu.” Sijin thở dài, quan sát cậu ta đang bắt đầu thở gấp. Anh giữ giọng đều đặn, mềm mỏng.
“Tôi có mặt ở Trung tâm này là để đảm bảo sức khỏe cho cậu. Nếu kết quả kiểm tra cho thấy cậu ổn định, tôi sẽ không can thiệp gì thêm.”
“Nếu không ổn thì sao?” Geonwu nhếch môi, ánh nhìn vẫn không rời khỏi Sijin.
Sijin đáp ngay, không chút do dự. “Ngay cả khi vậy, biện pháp nghiêm trọng nhất cũng chỉ là tạm dừng nhiệm vụ hoặc đề xuất trị liệu. Không có gì quá đáng hơn thế. Thành thật mà nói, tôi phản đối việc kê đơn thuốc một cách vô tội vạ cho Năng lực gia.”
“…”
“Và để tránh những loại thuốc không cần thiết đó, kiểm tra định kỳ là bước đầu tiên. Sức mạnh của một Esper vượt quá khả năng tự điều tiết của cơ thể con người. Chúng tôi cần theo dõi để giữ cậu an toàn.”
“…”
Dù Sijin đã giải thích rất nhẹ nhàng, ánh mắt Ham Geonwu vẫn sắc lạnh, không hề dao động. Không khí căng thẳng khiến Sijin hơi thất vọng – có vẻ anh vẫn chưa đủ sức thuyết phục.
Nhưng rồi, cơ mặt Geonwu dần giãn ra. Cậu ta thở dài, khẽ hỏi với vẻ cam chịu:
“Vậy… mấy lời đó, anh phải cải trang mới nói được à?”
“Tôi không lừa cậu.”
Sijin thầm nghĩ: Đây mà gọi là lừa được sao? Thật lòng, anh muốn kể cho Geonwu nghe về trải nghiệm điên rồ với Guide Jeong-ssi hôm qua.
“Anh giả vờ sợ hãi, đúng không?”
“Không… tôi thật sự hồi hộp.”
Câu trả lời thành thật đó khiến Geonwu bật cười – lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau. Cậu ta liếc nhìn Sijin, như thể vừa khám phá được điều gì thú vị. Bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, khiến Sijin cũng thở ra.
“Vậy là anh đã âm thầm tiếp cận tôi ngay từ lần đầu.”
“Nếu tôi mặc áo blouse trắng từ đầu, chắc giờ này vẫn đang tranh cãi.”
“Ừ, đúng vậy nhỉ.”
Geonwu cười thoải mái, vừa chướng tai vừa… dễ thương. Sijin vốn không để tâm đến ngoại hình người khác, nhưng khoảnh khắc ấy, anh không thể không công nhận: Ham Geonwu thật sự cuốn hút.
Không khí giờ đã dịu đi, Sijin cũng nhẹ nhàng hơn.
“Tôi xin lỗi vì đã tiếp cận cậu theo cách đó. Nhưng bỏ kiểm tra cả tháng là điều rất nguy hiểm. Tôi hứa sẽ không có thí nghiệm hay tiêm chích gì bất ngờ; ít nhất, hãy để tôi kiểm tra cậu một lần.”
“Nếu tôi từ chối?”
“Nếu cậu không…” Sijin thoáng ngừng lại khi thấy Geonwu ngả người ra ghế, nhếch môi trêu chọc. Rõ ràng cậu ta đang tính đường né tránh.
Sijin cân nhắc có nên đưa ra cảnh báo nghiêm khắc, nhưng rồi lại nhớ đến những tổn thương mà Geonwu đã trải qua.
Cậu ta đã chịu đựng đủ rồi.
“Nếu cậu không kiểm tra… mọi thứ sẽ chỉ lặp lại quá khứ.”
Câu đó khiến Ham Geonwu bật cười, một tiếng cười lớn nhưng đầy cay đắng. Rồi cậu ta quay mặt đi, đưa tay xoa trán, như thể cảm giác áp lực lại tràn về.
Sijin dịu giọng. “Tôi hứa sẽ không ép cậu làm bất kỳ điều gì trái ý muốn. Tôi hứa với cậu.”
“…”
Geonwu không trả lời, mắt nhìn xa xăm.
Giờ đây, việc thuyết phục kiểm tra không còn là mục tiêu duy nhất. Sijin cần giành được lòng tin của người đối diện – bằng sự kiên nhẫn và chân thành.
Sau một lúc im lặng, Ham Geonwu đột ngột quay lại.
“Nói lại lần nữa.”
“…Gì cơ?”
“Cái điều anh vừa nói đó.”
“…Tôi sẽ không ép cậu làm bất kỳ kiểm tra hay tiêm chích nào trái với ý muốn.”
Có phải cậu ta đang tìm kiếm một sự xác nhận? Nếu vậy, Sijin sẵn sàng lặp lại bao nhiêu lần cũng được.
Một lát sau, Geonwu cúi đầu, lẩm bẩm.
“Giọng anh… thật dễ chịu.”
“…Vậy sao?”
“Ừ. Giống giọng kể chuyện trước giờ đi ngủ.”
Câu nhận xét bất ngờ khiến Sijin sững người, rồi bất giác mỉm cười. Đây không phải lần đầu anh được khen vì chất giọng trầm ấm – nhưng lần này, nó khiến tim anh đập khác thường.
“Vậy thì, lần sau kiểm tra, hãy mang theo cuốn sách cậu thích.”
“Để anh đọc cho tôi à?”
“Bất cứ thứ gì cậu muốn.”
“Vậy tôi sẽ mang một cuốn cực kỳ tục tĩu.”
“C-Cái đó thì…” Sijin lúng túng, không rõ Geonwu đùa hay thật.
Bỗng, Geonwu nói:
“Đưa tay anh đây.”
“Gì cơ?”
“Tay của anh. Là nhân viên quản lý, anh không nên đi lại với tay bị trói như thế.”
“À…” Trong lúc tập trung thuyết phục, Sijin đã quên mất điều này. Anh ngượng ngùng đưa tay ra.
“Đây…”
Ham Geonwu nhẹ nhàng tháo dây đeo thẻ nhận dạng đang trói cổ tay Sijin. Bàn tay rám nắng, to lớn, tỏa ra hơi ấm đối lập với làn da trắng của Sijin. Anh ngây người nhìn khi dây được tháo ra. Và rồi, Geonwu khẽ nói:
“Tôi sẽ đi kiểm tra.”
“Thật sao? Cậi chắc chứ? Vậy… tôi có thể đặt lịch kiểm tra toàn diện không?”
“Anh còn hỏi ý kiến tôi nữa à? Anh thực sự là nhân viên chẩn đoán đấy chứ?”
Sijin hiểu được sự ngạc nhiên ấy. Hầu hết nhân viên chẩn đoán đều cứng rắn, ít quan tâm đến cảm xúc bệnh nhân. Nhưng anh từng làm việc với thanh thiếu niên ở viện nghiên cứu – nơi đụng chạm sai cách có thể trở thành bạo lực tâm lý.
“Đúng. Kiểm tra toàn thân. Đổi lại, tôi sẽ ưu tiên bắt kẻ tấn công anh.”
Dù có phần ngượng ngùng, Geonwu cũng hào hứng đồng ý – cậu muốn kết thúc chuyện này nhanh chóng. Sijin lập tức nắm lấy cơ hội.
“Tôi sẽ lên lịch vào chiều mai. Vui lòng không dùng năng lực trong 12 tiếng trước đó nhé.”
“Hiểu rồi. Chỉ cần nhớ, bác sĩ – đây là cơ hội duy nhất của anh đấy.”
“Tôi hiểu rồi.” Sijin gật đầu. Đây là cơ hội duy nhất để giành lại lòng tin của Ham Geonwu.
“À… tôi xin lỗi chuyện lúc nãy.” Geonwu nhìn vết đỏ trên cổ tay Sijin, giọng trầm xuống. Dù làn da trắng dễ nhạy cảm, nhưng không hề đau. Sijin chỉ mỉm cười, xoay cổ tay.
“Nếu thật sự xin lỗi, hãy chắc chắn có mặt ngày mai.”
“Giờ anh đang đe dọa tôi đấy à?” Geonwu bật cười, rồi bất ngờ vòng dây thẻ nhận dạng của mình qua cổ Sijin.
“Cái này là gì…?”
Sijin cúi xuống nhìn – thẻ nhận dạng màu đỏ nổi bật, khác hẳn dây đeo xám của anh. Tim anh đập thình thịch, cảm giác như vừa được trao một giải thưởng danh giá.
Khi đứng dậy, Geonwu khẽ nói:
“Phòng khi tôi không xuất hiện. Để đảm bảo.”
“À…”
Rõ ràng, cậu ta vẫn không tin vào chính mình. Sijin gật đầu, thấu hiểu.
“Đến giờ huấn luyện rồi.” Geonwu lẩm bẩm, hai tay đút túi, dáng đi thảnh thơi. Sijin bước bên cạnh, nhận ra sự khác biệt rõ rệt về vóc dáng của hai người.
Anh chớp mắt, đeo thẻ của mình lên cổ. Ham Geonwu dõi theo từng cử động.
“Baek Sijin…” Cậu lẩm nhẩm cái tên ấy. Chỉ một câu gọi đơn giản cũng khiến tim Sijin run lên, ngón tay tê dại.
Geonwu nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười.
“Bác sĩ đã nói sẽ đọc bất cứ cuốn sách nào tôi chọn.”
“Chỉ cần cậu có mặt để kiểm tra.” Sijin đáp, không giấu nổi vẻ hào hứng. Hôm nay quả thật là một bước tiến lớn.
Anh chỉ không biết… điều gì đang chờ đợi phía trước. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, anh mỉm cười, tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.