Chương 2
Đi phía sau người đàn ông đẹp trai, gọn gàng, Sijin có cảm giác mình liên tục thu hút ánh nhìn từ những người xung quanh. Điều đó khiến anh vừa ngượng ngùng vừa xa lạ, nhưng vẫn không quên cẩn thận quan sát địa hình của nơi mình sẽ làm việc.
Trong lúc để ý xung quanh, anh tình cờ phát hiện một biển hiệu quen thuộc ở khu vực ngoại ô Trung tâm.
“Ồ? Ở đây cũng có cửa hàng tiện lợi sao?”
“Vì tỷ lệ sử dụng ký túc xá khá cao, và cũng có nhiều nhân viên dân sự nữa.”
Người nhân viên trả lời khéo léo khiến Sijin bất ngờ. Anh vốn hình dung Trung tâm là một đơn vị quân sự đặc biệt nghiêm ngặt và khô khan.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì điều đó cũng hợp lý. Trung tâm Năng lực không chỉ đơn thuần là một cơ sở quân sự mà còn là tổ chức có hệ thống chuyên biệt để nuôi dưỡng và quản lý những Năng lực gia.
“Bên trong cũng có căng tin, nhưng anh nhớ mang theo thẻ ra vào. Ngay cả việc sử dụng các tiện ích cũng cần đến nó đó.”
“Cả cửa hàng tiện lợi cũng cần sao?”
“Vâng. À, để tôi nên nói trước, ở đây không bán rượu đâu nhé.”
Người nhân viên đùa nhẹ trước khi đưa cho Sijin một thẻ nhận dạng có in ảnh chân dung anh. Dù có chút bất ngờ vì yêu cầu an ninh cao, nhưng anh vẫn cảm thấy điều đó hoàn toàn hợp lý.
“Dạo quanh khuôn viên thì vui đấy, nhưng nhớ cẩn thận vào ban đêm. Thỉnh thoảng có quái vật biển từ trên núi xuống. Esper hay Guide thì xem chúng như đồ chơi, chứ với dân thường như chúng ta thì… anh hiểu mà, đúng không?”
Người đàn ông cười đầy ẩn ý, nghiêng người lại gần. Sijin hơi chần chừ trước khi khẽ gật đầu. Anh hiểu điều anh ta ám chỉ, nhưng việc khuôn mặt đẹp trai kia ở quá gần khiến anh có phần lúng túng.
“Ký túc xá ở gần đây. Tôi sẽ dẫn anh qua đó trước.”
“À… Vâng, cảm ơn.”
Sijin đáp muộn màng. Giọng nói người đàn ông vang bên tai khiến tai anh nóng lên. Anh tự hỏi từ bao giờ mình lại dễ bị ảnh hưởng bởi mấy anh chàng đẹp trai như vậy.
Chẳng mấy chốc, họ đến trước một tòa nhà bên cạnh. Ký túc xá nơi Sijin sẽ ở được xây dựng gọn gàng, hiện đại.
“Bác sĩ Baek được sắp xếp ở tòa C… Đây rồi. Anh ở phòng 308.”
Người nhân viên nói khi bọn họ bước vào sảnh. Tầng một có phòng chờ và một phòng gym rộng rãi. Tất cả tiện ích đều hiện đại, cho thấy phúc lợi cho nhân viên dân sự được chăm chút chu đáo. Sijin đặc biệt ấn tượng với phòng chờ được thiết kế như một quán cà phê sách.
Bỗng nhân viên như sực nhớ ra điều gì, liền nói, “À, tòa C này là ký túc xá dành cho các Năng lực gia đang hoạt động.”
“Gì cơ? Năng lực gia á ?”
“Vâng!”
Dù người kia trả lời vui vẻ, Sijin lại cứng người vì sốc. Tại sao một dân thường như anh lại được ở cùng khu với những Năng lực gia — vốn nổi tiếng là khó lường?
Chưa kịp phản ứng, nhân viên đã lấy ra một thiết bị và tiếp tục giải thích:
“Hơn nữa, các phòng xung quanh đều đã có Năng lực gia ở .”
“ Thế tại sao… tại sao tôi lại ở đây?” Sijin hỏi với vẻ hoang mang.
Trên thiết bị, phòng 308 của anh được đánh dấu đỏ, bên cạnh là thông tin chi tiết về Năng lực gia đang ở các phòng lân cận. Gương mặt Sijin trở nên nghiêm trọng. Cảm giác này chẳng khác nào bị ném xuống dòng nước xiết sông Nakdong.
Làm sao anh chịu nổi tiếng ồn của việc dẫn dắt mỗi đêm cơ chứ?
Các Esper và Guide sở hữu năng lực quá mạnh để tự chịu đựng, nên cần phải ổn định lẫn nhau thông qua việc dẫn dắt – một quá trình đòi hỏi tiếp xúc cơ thể. Càng gần gũi, hiệu quả càng cao. Hệ quả là… đêm đến, việc phát sinh những âm thanh liên quan đến hành vi tình dục là điều không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, có lý do cho sự sắp xếp này.
“Nhân viên chẩn đoán trước anh đã bị bắt cóc cách đây hai tuần. Đây là chỉ thị đặc biệt từ Giám đốc để đảm bảo an toàn cho bác sĩ Baek, mong anh thông cảm.”
“Vụ đó xảy ra ngay tại đây sao…”
Sijin nuốt xuống nỗi bất mãn. Nhân viên Chẩn đoán thường là mục tiêu tấn công – bởi các tổ chức bài xích Năng lực hoặc tín ngưỡng cực đoan. Nhưng việc bắt cóc xảy ra ngay trong Trung tâm khiến anh không khỏi chấn động.
Dẫu vậy, anh miễn cưỡng chấp nhận việc sắp xếp ký túc xá. Đúng là tiếng ồn phiền phức thật, nhưng nếu xét về an toàn, thì đây vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Sau đó, người nhân viên tiếp tục dẫn anh tham quan ký túc xá và giải thích các quy định. Mặc dù vậy, Sijin thấy nơi này giống một khách sạn cao cấp hơn là nơi ở của quân nhân. Tường nhà có vẻ cách âm tốt, nên anh cũng bắt đầu thấy yên tâm phần nào.
Tiếp theo, họ đến tòa nhà kiểm tra – nơi làm việc chính thức của anh.
“Đây là phòng chẩn đoán của bác sĩ Baek. Anh muốn xem qua phòng kiểm tra trước không?”
“Vâng, cảm ơn.”
Phòng thí nghiệm kiểm tra đang trống vì là giờ ăn trưa, nhưng bên trong đầy đủ thiết bị hiện đại. Khi Sijin nhìn quanh, ánh mắt anh lấp lánh thích thú.
“Wow… đầy đủ thật. Cả máy kiểm tra độ tương thích, phòng họp riêng, cả phòng hồi phục nữa… Ồ? Kia là phòng chẩn đoán?”
Anh liếc nhìn căn phòng tách biệt được dán nhãn rõ ràng và hỏi:
“Tôi sẽ sử dụng nơi này một mình à?”
“Đúng vậy, hoàn toàn là của anh.”
Người nhân viên mỉm cười khích lệ. Hào hứng, Sijin tiến lại kiểm tra bàn làm việc bằng gỗ chất lượng cao và các công cụ chẩn đoán chuyên dụng.
Thông thường, đội chẩn đoán luôn bị xem nhẹ hơn Năng lực gia. Không ngờ lần này, cơ sở vật chất lại tốt đến vậy. Anh vừa vui vẻ vừa xấu hổ vì để người nhân viên phải đợi lâu.
“Ừm… Anh còn dẫn tôi đi đâu nữa không?”
“Nếu muốn, anh có thể xem thêm một chút.”
“Không, vậy là đủ rồi.”
“Thế thì, chúng ta sẽ sang khu huấn luyện.”
Người nhân viên tươi cười và tiếp tục dẫn đường một cách kiên nhẫn.
Khi bước đi, Sijin chợt ngập ngừng. Hình ảnh khu huấn luyện dưới lòng đất hiện lên trong đầu khiến tim anh nặng nề.
“À, ừm…”
“Vâng?”
“Không có gì. Chúng ta tiếp tục thôi.”
Sijin có ác cảm với không gian kín – hệ quả từ một biến cố trong quá khứ khiến anh hình thành chứng sợ không gian hẹp. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khu huấn luyện rộng như sân bóng đá, những lo lắng của anh dần tan biến.
Dù có chút tức ngực, anh đã từng được điều trị trước đây và tin rằng mình vẫn có thể chịu đựng được.
“Khu huấn luyện rộng hơn cả tòa nhà chính.”
“ Các Năng lực gia cần luyện tập thường xuyên. Hôm nay anh chỉ có thể xuống tầng hầm thứ nhất, vì bên dưới đang có buổi huấn luyện. Anh ổn chứ?”
“Vâng, không sao.”
Dù là tầng hầm nhưng nơi này được chiếu sáng như sân vận động trong nhà. Mọi thứ sạch sẽ và có vẻ được bảo trì tốt. Không khí ngột ngạt cũng dịu đi nhờ ánh sáng trắng sáng rỡ.
Đúng lúc ấy, có vài Guide đi ngang qua. Dựa vào đồng phục có biểu tượng riêng và đôi găng tay đen bóng – công cụ hỗ trợ dẫn dắt, ta có thể dễ dàng nhận ra họ là Guide.
Khi nhìn họ với ánh mắt tò mò, Sijin buột miệng nhận xét:
“Trang phục trông khá thoải mái nhỉ.”
“Ở đây các Năng lực gia cũng nhận nhiệm vụ gián điệp.”
Người nhân viên mỉm cười, ra hiệu về phía các Guide.
Họ mặc áo phông đen, đồ tập thể thao, hoặc quân phục được thiết kế thoải mái. Một số người còn nhuộm tóc và đeo khuyên tai.
“Nếu không có chỉ thị cụ thể, họ không bị ràng buộc quá nhiều về trang phục.”
“Khác biệt thật.”
Nơi làm việc cũ của Sijin từng rất khắt khe về quy định trang phục. Sự thoải mái ở đây khiến anh cảm thấy mới mẻ.
Người nhân viên tiếp lời, “Anh biết chuyện đây là Trung tâm nguy hiểm nhất Hàn Quốc không?”
“Vâng, tôi có nghe nói họ đạt rất nhiều thành tích trong việc tiêu diệt quái vật.”
Sijin gật đầu, giọng có phần căng thẳng.
Trung tâm F12 nổi tiếng là đơn vị có tỷ lệ tiêu diệt quái vật cao nhất nước. Hàn Quốc, với ba mặt giáp biển, thường xuyên bị quái vật biển tấn công – nhất là vào mùa hè khi nhiệt độ nước tăng. Vùng Biển Tây là nơi phát sinh quái vật nhiều nhất.
Người nhân viên cho Sijin xem một biểu đồ trên thiết bị.
“Vì vậy, nơi đây tập trung rất nhiều Năng lực gia. Hiện có 98 người đang hoạt động – gồm 59 Esper và 39 Guide. Trong số đó có 4 Năng lực gia cấp A, dù một người đang nghỉ dài hạn vì chấn thương.”
“Thật sự là quá nhiều…”
Sijin nghĩ, nơi này chắc chắn là Trung tâm có mật độ Năng lực gia cao nhất. Anh cảm nhận rõ nơi đây vừa là nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất. Thường thì mỗi Trung tâm sẽ có một hoặc 2 Năng lực gia cấp A, nhưng ở đây lại có đến 4 người.