Chương 9
Chương 9
“Đều… đều thanh toán rồi?” – Cao Tú gần như không tin nổi vào tai mình.
Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ anh mang theo em gái mới sinh rời đi, để Cao Tú sống cùng cha. Năm anh mười chín tuổi, mẹ qua đời vì tai nạn, em gái bị thương nặng và trở thành gánh nặng trên vai anh.
Muốn một người cha nghiện cờ bạc rượu chè gánh vác chi phí điều trị khổng lồ, đúng là mơ mộng hão huyền.
May mà từ năm mười bốn tuổi, Cao Tú đã vừa học vừa làm, tự nuôi sống bản thân. Chăm sóc em gái chỉ là thêm mấy công việc vào danh sách vốn đã chất chồng.
Nhưng chi phí điều trị dài hạn vượt xa tưởng tượng của anh, mà công sức chăm sóc bệnh nhân lại còn tiêu hao hơn nhiều. Nếu không nhờ Thẩm Văn Lãng thường xuyên hỗ trợ tiền bạc, có lẽ hai anh em đã chẳng trụ nổi đến ngày phẫu thuật.
Dù vậy, khoản chi phí phẫu thuật lên tới tám trăm nghìn vẫn là một con số khổng lồ, khiến Cao Tú phải chạy đôn chạy đáo tìm cách xoay sở.
Đúng lúc đang loay hoay tìm đường, bác sĩ phụ trách lại chủ động gọi anh đến văn phòng.
Cao Tú bước vào với tâm trạng căng thẳng, cứ nghĩ bác sĩ muốn bàn chuyện hoãn mổ. Ai ngờ đối phương lại bắt đầu giải thích các lưu ý tiền phẫu thuật.
Tưởng bác sĩ đã đàm phán được việc thanh toán sau, Cao Tú vội vàng cam đoan:
“Em sẽ cố thanh toán nốt càng sớm càng tốt.”
Nhưng bác sĩ chỉ bình tĩnh nói:
“Phí điều trị của bệnh nhân giường 291 đã được thanh toán đầy đủ rồi…”
Nhưng anh đâu có trả số tiền đó.
Mang theo đầy nghi hoặc, Cao Tú chạy ngay đến quầy thu ngân. Quả nhiên được xác nhận rằng đã có người thay anh thanh toán toàn bộ viện phí cho em gái.
“Có khi nào nhầm không? Họ thanh toán nhầm giường?”
Cô thu ngân bị nghi ngờ khả năng làm việc, có phần tủi thân, nhưng vẫn chắc nịch:
“Không thể nhầm được.”
Rồi tự tin nói thêm:
“Em gái cậu nằm ở khu điều trị gia đình cho nhân viên Tập đoàn HS – tôi nhớ rất rõ. Người thanh toán là một Alpha cấp S cực kỳ đẹp trai. Tôi còn xác nhận lại số giường với anh ta mấy lần liền. Không thể nhầm được!”
Một Alpha cấp S cực kỳ đẹp trai?
Hình ảnh gương mặt tuấn tú, sắc bén, đẹp đến không thật của Thẩm Văn Lãng ngay lập tức hiện lên trong đầu Cao Tú.
“Anh ta có để lại tên không? Hoặc thông tin liên lạc gì đó?”
Cô thu ngân kiểm tra một lượt.
“Có thì có, nhưng thông tin thanh toán là tuyệt mật.”
……………..
Thịnh Thiệu Du chưa từng bắt máy số lạ.
Nhưng hôm đó, lúc cùng uống rượu, Lý Bách Kiều tận mắt thấy cậu ta nhấc máy cuộc gọi từ một số lạ mà không hề do dự.
Tò mò, Lý Bách Kiều liền rướn người qua, cố gắng nghe ngóng.
Đáng tiếc, phòng riêng ồn ào quá, chẳng nghe được gì.
“Ai gọi đấy?” – Cậu ta còn khoa trương dùng khẩu hình hỏi, nhưng Thịnh Thiệu Du chẳng thèm để tâm.
Lý Bách Kiều không chịu thua, mặt dày dí sát lại gần, kết quả bị Thịnh Thiệu Du lạnh lùng giơ tay đẩy cả khuôn mặt ra xa.
“Keo kiệt thật đấy!” – Lý Bách Kiều bĩu môi.
Hôm nay cậu ta dẫn theo một cậu Beta trẻ làm bạn đồng hành. Beta kia thấy cậu ta không vui, liền rót cho cậu một ly rượu trái cây ngọt để dỗ dành. Lý Bách Kiều ngửa cổ uống hết, còn cố tình liếm nhẹ mấy ngón tay trắng trẻo đang giữ ly rượu.
Còn bên phía Thịnh Thiệu Du, bạn đồng hành hôm nay là một gương mặt mới – một nữ Omega trẻ trung, thân hình thon thả quyến rũ, mùi pheromone thoang thoảng hương hoa.
Vừa bước vào, Lý Bách Kiều đã không nhịn được trêu chọc:
“Yo, cuối cùng cũng nhớ dẫn người theo rồi cơ à. Dạo gần đây, ngài Thịnh hào hoa phong nhã của chúng ta toàn dự tiệc một mình, chẳng chịu nhận ai từ phía tụi này sắp xếp. Làm ông đây lo mãi, sợ cậu đêm dài cô quạnh…”
Đám con nhà quyền thế ở Giang Hồ nổi tiếng là biết chơi. Mà cái tài mồm mép của Lý Bách Kiều cũng đâu phải ngày một ngày hai, Thịnh Thiệu Du chẳng buồn phản ứng.
Lúc đó, cậu ta vẫn đang chăm chú nghe điện thoại, hoàn toàn ngó lơ mọi người.
Lý Bách Kiều thấy chán, liền quay sang bắt chuyện với cô Omega bên cạnh cậu ta.
“Mỹ nhân, em tên gì?”
“Thư Tâm ạ.” – Omega nở nụ cười dịu dàng như nắng sớm, thoải mái tự nhiên.
Tuy đời sống riêng tư nổi tiếng trụy lạc, nhưng vẻ ngoài của Lý Bách Kiều lại rất nho nhã phong lưu. Anh ta mỉm cười nói:
“Tên hay thật đấy, Thư Tâm – nghe là thấy nhẹ nhàng thư thái, giống như nhìn em vậy.”
Thư Tâm là sinh viên năm nhất Học viện Điện ảnh, mới quen Thịnh Thiệu Du chưa lâu. Sáng nay, đột nhiên nhận được thông báo sẽ đi cùng cậu đến gặp gỡ bạn bè, cô nàng sung sướng cả ngày, khoe với bạn thân suốt, suýt thì muốn công bố với cả thế giới rằng mình đã câu được đại thiếu gia giàu nứt vách của Giang Hồ – Thịnh Thiệu Du!
Người được đi chơi cùng Thịnh Thiệu Du tuyệt đối không phải người thường. Khi một Lý Bách Kiều ôn hòa nhã nhặn chủ động bắt chuyện, tim Thư Tâm bỗng đập loạn.
Hai người đang trò chuyện thì Thịnh Thiệu Du cũng vừa cúp máy, Lý Bách Kiều lập tức lại gần, cười híp mắt:
“Gần đây cậu thay đổi thật đấy.”
Thịnh Thiệu Du tâm trạng có vẻ tốt, khóe môi cong cong, nhướng mày:
“Ồ? Thay đổi thế nào?”
“Không chỉ bắt máy số lạ, mà khẩu vị cũng khác hẳn rồi đấy!”
Lý Bách Kiều rướn người về phía Thư Tâm, khẽ ngửi một cái.
“Sao đột nhiên lại thích hương hoa? Không phải trước giờ chỉ mê hương trái cây thôi sao?”
Hành động ngửi pheromone Omega không xin phép thế này đã quá lộ liễu, gần như quấy rối.
Thư Tâm mặt đỏ bừng, vừa hoảng vừa bối rối, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thịnh Thiệu Du.
Thế mà Thịnh Thiệu Du không buồn liếc cô lấy một cái, cứ ung dung dựa vào ghế sofa, mặc cho Lý Bách Kiều thao thao bất tuyệt:
“Lão tử nói với cậu bao năm rồi, con gái mùi hương hoa mới quyến rũ, nhưng cậu chẳng bao giờ nghe, cứ khăng khăng mê mấy cô hương trái cây. Sao? Giờ cuối cùng cũng giác ngộ rồi à?”
Lý Bách Kiều càng nói càng rướn sát, pheromone Alpha cũng không nhẹ chút nào.
Thư Tâm bị ép đến ngượng chín mặt, mùi pheromone nồng nặc khiến đầu gối cô như muốn khuỵu xuống.
Thịnh Thiệu Du lúc này mới khẽ nhướn mày, tựa đầu ra sau, một tay gác lên ghế. Khóe môi nhếch lên, nụ cười mỏng như lưỡi dao, lộ ra một đoạn răng trắng lạnh lùng. Cậu lười biếng buông một câu:
“Ừm, hương hoa, cũng không tệ.”
…Cái quái gì vậy, đùa nhau à?!
Lý Bách Kiều biết Thịnh Thiệu Du hơn mười năm rồi, hai người luôn phân vai rất rõ ràng: cậu phụ trách nói linh tinh, còn Thẩm Thiệu Du thì đứng bên nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Vậy mà hôm nay cậu ta không chỉ chủ động đến tiệc, còn trực tiếp lên tiếng phụ họa, khiến Lý Bách Kiều hoàn toàn bối rối.
Chỉ vì một cuộc gọi thôi, tâm trạng tốt đến mức đó sao?!
Không thể tin nổi!
Tò mò trong lòng Lý Bách Kiều như lửa đốt – rốt cuộc là ai gọi tới số lạ đó, người mà cậu không kịp nghe trộm kia?!
Lần đầu Hoa Dung gọi điện, bên kia tắt máy.
Anh đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào dãy số đã lưu tên “Thịnh Thiệu Du”, sắc mặt trắng bệch không chút biểu cảm.
Một Alpha kiêu ngạo như thế, đến danh thiếp thư ký đối tác đưa còn chẳng thèm nhận, thì chuyện không nghe máy số lạ đâu có gì lạ?
Nghĩ vậy, Hoa Dung cắn môi, soạn một tin nhắn ngắn gọn, giới thiệu thân phận và mục đích, rồi lại gọi lại.
Lần này, có người bắt máy.
Đầu dây bên kia rất ồn – tiếng nhạc hỗn loạn, tiếng cười đùa nam nữ vang vọng. Rõ ràng không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Hoa Dung nhíu mày:
“Thịnh tiên sinh, nếu ngài đang bận thì tôi có thể gọi lại sau.”
“Không bận.” – Thịnh Thiệu Du đáp – “Cậu cần gì? Cứ nói.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Omega dường như đang do dự, hơi thở nhẹ vang rõ trong loa, khiến Thịnh Thiệu Du cảm thấy ngực ngứa ngáy lạ kỳ. Nhưng cậu không vội thúc giục, kiên nhẫn chờ đóa lan nhỏ từng mắc nợ mình, tự dấn thân vào lưới.
“Thịnh tiên sinh…” – Cuối cùng, Hoa Dung cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng đến lạ. Không còn chút mạnh mẽ nào như khi rời thang máy, từng nói không ngại bị cậu trút giận. Giờ đây, giọng anh dịu dàng mà rụt rè –
“Anh là người đã thanh toán viện phí sao?”
Thịnh Thiệu Du nghe giọng hoa lan nhỏ mềm đi rõ rệt, đáy lòng vô cùng hài lòng. Nhưng không vội đáp, để mặc Hoa Dung lo lắng mà tiếp lời:
“Tôi không biết tại sao ngài lại làm vậy, nhưng thật sự rất cảm ơn ngài. Tôi sẽ cố gắng trả lại số tiền đó càng sớm càng tốt—”
“Ngoài tiền ra, cậu không có gì khác muốn nói với tôi sao?”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Tỏi