Chương 7
Chương 7
Người quản lý Beta vội vã chạy đến, trán lấm tấm mồ hôi.
Vừa rồi anh ta đang bưng rượu phục vụ trong phòng VIP quen thuộc, nên có hơi chậm một bước.
Hương vị pheromone trong hành lang đã nồng nặc đến mức ngay cả một Beta không mẫn cảm như anh ta cũng cảm thấy chân mềm nhũn. Chẳng trách mấy Omega tiếp khách trong phòng chờ đều trở nên bồn chồn…
Phát tán pheromone áp chế nơi công cộng vốn là hành vi bị xem là thiếu đạo đức. Thế nhưng, với tư cách là một Alpha cấp S, Thịnh Thiệu Du có thể khống chế phạm vi tác động của áp chế pheromone. Ngoài cảm giác bị khí thế ép tới không ngóc đầu lên được, thì những người xung quanh gần như không hề cảm thấy khó chịu.
Thấy người quản lý đã đến, Thịnh Thiệu Du thu lại áp lực pheromone của mình ngay lập tức.
Alpha vừa bị áp chế đau đớn đến méo mặt kia lập tức hít lấy không khí như người chết đuối vừa nổi lên mặt nước. Khuôn mặt lem nhem nước mắt nước mũi, gã cố gắng đứng dậy, thân thể vẫn còn run rẩy vì hoảng sợ, vừa nức nở vừa tố cáo với người quản lý Beta những gì mình phải chịu đựng.
Alpha cấp A này đúng là đã bị mất mặt thê thảm. Nhưng Thịnh Thiệu Du không chỉ là khách hàng VIP bậc cao nhất, mà còn là khách quý của ông chủ lớn. Người quản lý Beta không dám đắc tội, đành phải khom lưng cúi đầu giải thích với Alpha đang đau đến vặn vẹo mặt mày:
“Xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm?!” Alpha kia ho một trận rồi mới lấy lại hơi thở, gã không dám chỉ trích trực tiếp Thịnh Thiệu Du, thậm chí còn không dám nhìn thẳng, chỉ quay mặt đi, nghiến răng nghiến lợi mắng:
“Mấy đứa tiếp khách của các người đúng là quý giá quá thể! Chịu không nổi mấy chuyện này thì làm cái nghề này làm gì? Thật là mất cả hứng!”
Sự hào phóng của Thịnh Thiệu Du là điều ai trong ban quản lý Thiên Địa Hội cũng rõ. Dù hôm nay có là cố tình gây sự, họ cũng không dám nặng lời. Người quản lý lập tức đổi chủ đề, làm bộ kinh ngạc hỏi:
“Tiếp khách? Là ai vậy?”
“Hắn ta!” Alpha giận dữ chỉ tay.
Người quản lý nhìn theo hướng ngón tay, thấy Hoa Dung đang nép sau lưng Thịnh Thiệu Du.
Anh ta giật mình nghĩ thầm: Sao lại là cậu ta?
Tối nay vừa đến ca, anh ta đã lập tức chú ý đến gương mặt xa lạ nhưng nổi bật kia.
Làn da trắng mịn, cằm nhỏ thanh tú, ngũ quan tinh xảo—đường nét xương mặt hoàn mỹ, cộng thêm hương hoa nhẹ nhàng thu hút trong pheromone của cậu ta…
Ngay cả một người ngày nào cũng sống giữa biển mỹ nhân như anh ta, kén chọn đến nổi tiếng khắp Thiên Địa Hội, vậy mà lần đầu nhìn thấy cậu ta cũng phải ngẩn ra vài giây.
Người đẹp nhỏ này còn có cái tên rất đặc biệt—Hoa… Hoa gì ấy nhỉ?
À, đúng rồi. Hoa Dung!
“Khốn kiếp—” Alpha khách mắng thêm một câu, thấy người quản lý còn đang ngẩn ngơ nhìn Hoa Dung thì càng cáu:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau nói xem mấy người tính xử lý thế nào!”
Đối phó với Thịnh Thiệu Du thì khó, nhưng xử lý một đứa part-time mới vào ngày đầu thì lại dễ như trở bàn tay.
Người quản lý lập tức sầm mặt, quay sang Hoa Dung hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoa Dung đứng rất gần Thịnh Thiệu Du, hai má vẫn hơi ửng đỏ do ảnh hưởng từ làn sóng pheromone ban nãy. Làn da trắng như ngọc ửng sắc hồng dịu nhẹ, mang theo vẻ trong sáng xen lẫn mê hoặc, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cậu nắm lấy vạt áo khoác của Thịnh Thiệu Du, nhẹ giọng thuật lại sự việc:
“Em đã giải thích rõ ràng với vị khách là em chỉ phụ trách quảng bá đồ uống, nhưng anh ta không chịu nghe… May mà tiên sinh Thịnh ra tay giúp đỡ…”
Người quản lý nhìn cậu, nghẹn lời không nói được gì.
Nếu không có mặt Thịnh Thiệu Du ở đây, ánh mắt khinh thường của anh ta e là đã lật ngược cả trần nhà.
Tuy tờ quảng cáo tuyển dụng quả thật có viết là “tiếp thị đồ uống”, nhưng một Omega tự mình chọn vào làm ở chốn ăn chơi này, chẳng lẽ không hiểu rõ ý ngầm bên trong là gì sao?!
Ăn, uống, ca hát, giải trí, thậm chí là “vui vẻ”—chẳng phải đều là dịch vụ đi kèm một cách tự nhiên sao?
Không thì mức lương cao ngất như vậy lấy đâu ra?
Phòng nhân sự rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Thấy mặt đẹp là vội vã tuyển vào? Giờ gây họa thì quăng hết cho quản lý tiền tuyến như anh ta gánh?
Alpha khách bị biến thành kẻ xấu cưỡng ép tiểu mỹ nhân, trong lòng đã uất ức vô cùng. Bị áp chế bởi pheromone của Thịnh Thiệu Du suốt nãy giờ, giờ mới vừa tỉnh táo lại thì càng thấy nhục nhã. Gã không có chỗ trút giận, chỉ tay vào mặt người quản lý gào lên:
“Nhìn nhân viên của mấy người mà xem!”
“—Thiên Địa Hội các người tiếp khách kiểu này à?! Má nó, còn không bằng cái khu tay vịn vỉa hè! Tôi chơi nhiều chỗ lắm rồi, chưa từng gặp chuyện nào quái gở đến vậy!”
“Chúng tôi thật sự xin lỗi! Toàn bộ chi phí tối nay sẽ do bên tôi thanh toán—”
Sau khi dỗ dành Alpha khách bị mất mặt thê thảm xong, người quản lý lại quay sang Thịnh Thiệu Du, cúi đầu rối rít xin lỗi.
Anh ta còn quay sang Alpha cấp A giới thiệu:
“Đây là Thiếu gia Thịnh của Tập đoàn Công nghệ Sinh học Thịnh Phương. Chắc ngài cũng từng nghe qua danh tiếng Thịnh Phương rồi—đứng đầu thành Giang Hồ, doanh nghiệp nộp thuế trọng điểm của thành phố…”
“Ngài và tiên sinh Thịnh đều là nhân vật nổi bật của Giang Hồ, chẳng qua là hiểu lầm nhỏ thôi, có gì đâu mà chấp nhặt. Đến lúc nhắc lại chuyện tối nay, biết đâu hai người còn cười nói bảo đây là duyên phận—gặp nhau từ một hiểu lầm.”
Tuy Alpha khách cũng là con nhà quyền thế, nhưng so với Thịnh Thiệu Du—đứng ở trung tâm của giới nhị đại Giang Hồ—thì gia sản nhà gã chẳng đáng gì.
Thấy sắc mặt Alpha kia dần dịu lại, người quản lý lập tức chớp thời cơ, thêm một bước nhượng bộ:
“Dĩ nhiên, tôi hiểu tối nay ngài đã chịu oan ức. Trừ việc miễn toàn bộ chi phí phòng riêng cho ngài và bạn bè, tôi sẽ tặng thêm phiếu tiêu dùng trị giá hai mươi nghìn nhân dân tệ cho lần tới ngài ghé Thiên Địa Hội. Tôi thật lòng xin lỗi vì sự cố lần này…”
Alpha kia đã nghe danh Thịnh Thiệu Du từ lâu, nhưng chưa có dịp gặp mặt. Thấy người quản lý đang khéo léo xoa dịu, gã cũng thức thời phối hợp:
“Được rồi được rồi…” Gã gượng cười, đưa tay ra bắt tay với Thịnh Thiệu Du.
“Coi như hiểu lầm một lần, anh em nhé. Tại tôi uống nhiều quá…”
Thịnh Thiệu Du vẫn đút tay trong túi áo, không hề có ý bắt tay hay hòa giải. Ánh mắt anh lạnh như băng, nhìn Alpha kia bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Người quản lý bắt đầu đau đầu, vẫn cố cười làm lành:
“Tổng giám đốc Thịnh, nể mặt tôi một chút đi mà. Ngài rộng lượng như vậy, đừng kéo dài thêm chuyện này—”
Thịnh Thiệu Du lạnh lùng ngắt lời:
“Xin lỗi một tiếng với Omega thì khó khăn đến thế sao? Mấy người tự cho mình cao quý lắm à?”
Alpha khách đã nhún nhường một lần, bị từ chối thẳng thừng thì không giữ nổi gương mặt nữa, nụ cười gượng gạo hoàn toàn sụp đổ.
Người quản lý biết Thịnh Thiệu Du không dễ dụ dỗ hay vuốt ve, nhưng đồng thời anh ta cũng nhận ra rõ ràng rằng Thịnh Thiệu Du đang có ý thiên vị Hoa Dung.
Người buộc chuông thì phải là người tháo chuông.
Thế là anh ta bắt đầu điên cuồng ra hiệu mắt với Hoa Dung đang đứng bên cạnh.
Hoa Dung vốn không định chen vào lúc này, nhưng bị nhìn chằm chằm đến mức không thể làm lơ. Cuối cùng cậu khẽ kéo tay áo Thịnh Thiệu Du, nhỏ giọng nói:
“Tiên sinh Thịnh, thôi bỏ qua đi.”
Giọng cậu mang theo chút bất đắc dĩ phải nhún nhường.
Thịnh Thiệu Du nhíu mày:
“Cậu chắc chứ?”
“Cậu ấy chắc chắn rồi. Dù sao cũng chỉ là hiểu lầm—” Người quản lý lập tức chen vào, thấy hi vọng lóe lên.
Thịnh Thiệu Du hôm nay uống không ít, lúc nãy còn nốc một ly vodka mạnh. Dù chưa say, nhưng cũng đã chếnh choáng. Người quản lý lải nhải mãi khiến anh phiền, nghiêng đầu lười biếng nói:
“Tôi có hỏi cậu sao? Người tôi hỏi là cậu ấy.”
Người quản lý bị dội một gáo lạnh, cứng họng trong giây lát, trong lòng càng thêm hậm hực với Hoa Dung.
“Vậy thì, Hoa Dung, cậu nói xem đi.”
Hoa Dung cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống, in bóng nhạt dưới làn da trắng, khiến gương mặt càng thêm yếu đuối. Cậu nhỏ giọng nói:
“Em chắc chắn. Bỏ qua đi.”
Lúc này, màn kịch rối mới chính thức kết thúc.
Sau khi tiễn hai vị khách lớn đi, người quản lý lập tức quay lại tính sổ. Anh ta sầm mặt nhìn Hoa Dung:
“Cậu, theo tôi vào văn phòng một lát.”
Hoa Dung “vâng” nhẹ một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng Thịnh Thiệu Du đang rời đi. Do dự một chút, cậu khẽ hỏi:
“Có thể… chờ em một lát được không? Em muốn tiễn tiên sinh Thịnh. Rồi sẽ qua ngay.”
Người quản lý từng gặp đủ loại Omega mơ trèo lên cành cao như Hoa Dung. Nhưng nghĩ tới ánh mắt che chở của Thịnh Thiệu Du khi nãy, anh ta không dám từ chối. Nhướng mày nói:
“Đi đi, nhưng nhanh lên đấy.”
“Tiên sinh Thịnh—”
Tại cửa Thiên Địa Hội, Thịnh Thiệu Du cúi đầu nhìn bàn tay đang níu lấy tay áo mình một lần nữa.
Hoa Dung chắc chắn đã đuổi theo suốt cả đoạn đường. Môi cậu khẽ hé, hơi thở dồn dập, phần bụng trắng nõn lộ ra giữa vạt áo phục vụ phanh lỏng đang phập phồng lên xuống.
“Có thể… cho em một cách liên lạc không…”
Nghĩ đến cái eo này rồi sẽ bị người khác ôm, trong lòng Thịnh Thiệu Du lại dâng lên một nỗi khó chịu mơ hồ.
Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, cất giọng cộc lốc:
“Không thể.”
Nhóm dịch Bunz
Edit: Ji
Trans: Tỏi