Chương 6
Chương 6
“Không…”
“Không?” Alpha cong môi, nở nụ cười ngạo mạn. “Làm gì mà giả vờ thanh cao dữ vậy? Có ân huệ trước mặt mà không biết nhận à…” Gã ta ghé sát, hơi thở ám muội phả lên gáy Omega. Khuôn mặt vừa béo vừa thô kề sát tai cậu, thì thào:
“Bé con… ngửi thử xem nào. Anh là Alpha cấp A đấy. Bây giờ còn nói không, nhưng chờ xem, chẳng mấy chốc sẽ quỳ gối xin anh thôi…”
Mùi pheromone dày đặc và độc hại từ Alpha ập tới khiến Omega khẽ run. Dẫu sợ hãi hiện rõ, cậu vẫn cố chống cự, giọng cứng đầu:
“Tôi không muốn…”
Omega vốn là sinh vật dịu dàng, yếu mềm, sinh ra để được trân trọng và nâng niu.
Thịnh Thiệu Du xưa nay khinh ghét nhất những kẻ dựa vào tuyến thể Alpha để ức hiếp Omega. Lông mày cậu khẽ nhíu lại, sải bước lên trước.
Ngay khoảnh khắc ấy, Omega ngẩng đầu. Vừa thấy cậu, ánh mắt cậu ta sáng bừng, như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm. Giọng nói run rẩy, mang theo nức nở cầu khẩn:
“Cậu Thịnh, cậu Thịnh! Cứu em với…”
Lúc này, Thịnh Thiệu Du mới thấy rõ gương mặt người kia.
Bước chân thoáng khựng lại, rồi cậu lập tức rảo nhanh—người đang sợ hãi bám chặt lấy tay cậu, không ai khác ngoài Hoa Dung.
Vừa thấy Thịnh Thiệu Du tới gần, Hoa Dung đã níu lấy tay cậu, tuyệt vọng bám víu. Mùi pheromone mát lạnh của cậu ta khẽ lướt qua mũi Thịnh Thiệu Du, len lỏi vào tận đáy lòng—nhẹ nhưng dai dẳng, như sợi lông vũ khẽ quét sau gáy, để lại cảm giác ngứa ngáy không nói thành lời.
Đôi mắt ngân ngấn nước của Hoa Dung đầy khẩn thiết, ánh nhìn ấy như cú sét vô hình đánh thẳng vào tim Thịnh Thiệu Du.
Lần này, cậu không hất tay cậu ta ra nữa, mà cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết eo Hoa Dung.
Alpha mặt heo dù là khách của Thiên Địa Hội, cũng chỉ ngồi phòng VIP thường—mức chi tiêu tối thiểu 15 ngàn tệ, còn lâu mới chạm được tới tầng lớp của Thịnh Thiệu Du.
Thấy khí chất cậu hơn người, ăn mặc chỉnh tề, lại được Omega phục vụ xinh đẹp gọi là “Cậu Thịnh”, Alpha kia bắt đầu chột dạ. Gã đằng hắng, cố mạnh miệng:
“Mày là ai?”
“Chả là ai cả.” Ánh đèn rọi vào đôi mắt đen thẳm khiến chúng lóe sáng. Đôi môi mỏng ẩn trong bóng tối, chỉ còn lại đường nét lạnh lùng: “Thả tay ra.”
Trong mắt Alpha mặt heo, người thật sự có thế lực luôn thích phô trương thân phận. Mà tên này không hề báo danh, gã lập tức kết luận: hạng vô danh tiểu tốt, thích làm anh hùng rơm cướp người đẹp.
Alpha nghiến răng gào lên:
“Không thả!” Gã siết chặt eo Hoa Dung, mặt mũi đê tiện:
“Ai đến trước thì có quyền trước! Omega này tao thấy trước, tối nay tao sẽ ngủ với nó! Mày muốn? Đợi tao chơi xong rồi xếp hàng!”
“XẾP HÀNG ĐI!”
Hoa Dung run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Môi mím chặt, nhưng không khóc.
Dù vậy, sức chịu đựng mong manh này cũng chẳng duy trì được bao lâu. Trước ánh mắt nhục mạ của Alpha, bị sỉ nhục ngay trước mặt Thịnh Thiệu Du, cậu không chịu nổi nữa. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, chỉ chực rơi xuống.
Thịnh Thiệu Du nhướng mày. Mỗi lần gặp, người này đều bị bắt nạt.
Mắt đỏ hoe, rưng rưng, lại cắn răng chịu đựng—nhìn mà xót.
Không phủ nhận… cậu khá thích nhìn cậu ta khóc.
Hoa Dung càng níu tay Thịnh Thiệu Du, sợ cậu tin lời Alpha kia mà bỏ mặc mình. Cậu ta nghẹn ngào:
“Cậu Thịnh, em chỉ mang rượu thôi… em không có… không có làm mấy chuyện đó…”
“Không làm?” Alpha cười nhạo, như nghe truyện cười: “Omega làm ở hộp đêm mà không làm dịch vụ thêm? Còn bày đặt thanh thuần! Mấy đứa đóng vai ngây thơ như cậu, tao ghét nhất—”
Chưa dứt lời, sắc mặt hắn liền biến dạng.
Một luồng pheromone cuồng bạo ập đến—khí thế ngạo nghễ, lạnh lẽo như dao kề cổ. Alpha mặt heo buông eo Hoa Dung, tay ôm ngực, toàn thân run rẩy, rồi đổ gục xuống sàn như con mồi bị vồ lấy.
“S-S cấp Alpha…” Gã hoảng loạn, bật ra vài chữ. Kiêu ngạo còn sót lại khiến gã không quỳ, nhưng bản năng đã khuất phục, ép sát người xuống sàn như con thú phục tùng.
Thịnh Thiệu Du vẫn nhìn gã, ánh mắt không chút dao động.
Từ xa, cậu đã biết gã chỉ là Alpha cấp A.
Mà cấp A… cũng chỉ đến thế.
Nếu Alpha cấp thấp là cá chết ngoài chợ đầu mối, thì Alpha cấp A là cá bày trong siêu thị—tầm thường.
Còn Alpha cấp S?
Là cá cao cấp được đấu giá đêm ở chợ Tsukiji—hiếm, đắt đỏ, người thường không với tới.
Khoảng cách ấy… quá xa.
Gọi là “áp chế tuyến thể”, chi bằng gọi là “bạo lực pheromone”.
Không giống tên co rút dưới đất kia, Thịnh Thiệu Du không hứng thú bắt nạt kẻ yếu. Nếu gã không ra tay trước, cậu cũng chẳng buồn can thiệp.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại… sao lại yếu thế?
Cậu mới nhả chút pheromone thôi mà đã như sắp chết.
Dọa yếu quá… cũng chẳng vui.
Cậu thu pheromone lại, nghiêng đầu nhìn Alpha dưới chân: “Xin lỗi.”
Chỉ vài giây trước còn như bị ép nghẹt phổi, Alpha mặt heo thở hổn hển, nghiến răng mở miệng:
“…Xin lỗi, tôi… quá trớn rồi.”
“Không phải với tôi.” Thịnh Thiệu Du lạnh giọng. “Xin lỗi cậu ấy.”
Sắc mặt Alpha càng khó coi: “Kêu tôi xin lỗi một… tiếp khách?”
“Tôi không phải…” Hoa Dung lắp bắp, “Em chỉ là bồi bàn, em không… không phải…”
“Không bán thân?” Alpha cười khẩy, ánh mắt trượt xuống bụng cậu: “Vậy mặc đồ thế kia để làm gì?”
Đồng phục bồi bàn của Thiên Địa Hội vốn cố tình thiết kế: hàng nút bụng lỏng, chỉ cần nghiêng người là lộ da thịt.
Thịnh Thiệu Du liếc nhìn—bụng Hoa Dung trắng trẻo, phẳng lì, nhưng lại có cơ bụng mảnh dẻ rất rõ. Ánh mắt tục tĩu của Alpha khiến vẻ mặt cậu dần sa sầm:
“Cần tôi dạy cậu cách nói ‘xin lỗi’ không?”
Alpha mặt heo, sau khi được “dạy” một bài đau điếng, nửa muốn phản bác, nửa không dám. Gã vốn định ăn chơi một phen, ai ngờ vớ ngay thứ không thể chạm.
Phẫn nộ—nhưng đành câm nín.
Đám bạn đi cùng, lúc trước còn vênh váo đứng xem, nay thấy tình hình căng, mới thò đầu ra cười gượng:
“Nào nào, đừng căng quá! Mọi người tới đây chơi mà!”
“Đúng rồi! Có đáng vì một đứa tiếp khách đâu!”
Thịnh Thiệu Du không để tâm. Cậu đút tay vào túi, giơ mũi giày đá vai tên Alpha kia, giọng nhàn nhạt:
“Xin lỗi.”
Ánh mắt cậu như đang nhìn một con gián giả chết trên sàn.
Alpha cấp A vẫn bị pheromone cấp S đè ép, toàn thân như đông cứng. Gã gồng mình, nghiến răng:
“Tôi… sao có thể xin lỗi một tên bán thân…”
Đúng là không biết lượng sức.
Thịnh Thiệu Du cau mày. Làn sóng pheromone vừa tan lập tức tràn lại—như bão tố, lấp đầy hành lang dài…
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Ji